“Cậu, cậu chủ…”

Thấy Hồng Bác Văn nằm trên đất, mặt đầy nước dãi trông như một kẻ ngốc, Hắc Bạch Song Sát có sợ Diệp Thiên hơn nữa thì lúc này cũng phải lên tiếng.

Họ trơ mắt nhìn cậu chủ nhà mình bị Mạc Linh đánh tơi bời, bây giờ mà vẫn không nói gì thì thật sự rất áy náy.

Chỉ là có Diệp Thiên ở đây, anh sẽ bỏ qua cho anh em họ và Hồng Bác Văn ư?

“Để hắn đi đi!”

Lần này Diệp Thiên còn chưa nói thì Mạc Linh đã lên tiếng trước.

Mặc dù vừa nãy đánh Hồng Bác Văn rất hả giận nhưng trong lòng cô cũng biết rõ.

Nếu thật sự dám giết Hồng Bác Văn tại Bắc An để trút giận thì nhà họ Mạc sẽ gặp hoạ.

Dù ngây thơ và hơi cứng đầu nhưng cô biết rõ trong tình cảnh thời thế liên tục thay đổi hiện nay, để bảo vệ gia tộc mình cũng không phải điều dễ dàng.

“Cảm, cảm ơn!”

Hồng Bác Văn không ngờ Mạc Linh lại bằng lòng để cho mình đi, hắn như sống lại, bật dậy như lò xo.

Nhưng vừa mới bò dậy, hắn đã cảm nhận được một ánh mắt sắc bén quét về phía mình.

Diệp Thiên đứng trước mặt hắn như một sát thần, một ánh mắt cũng đủ để hắn ngớ người.

Cơ thể như bị yểm bùa, hắn cứng ngắc, giữ nguyên tư thế nửa quỳ nửa ngồi.

Ngay lập tức Hồng Bác Văn mỉm cười lấy lòng Diệp Thiên như một chú chó pug, khuôn mặt gượng cười.

“Anh à, cô Mạc đã thả tôi đi rồi, anh…”

“Vậy vết thương của người anh em này, anh tính thế nào?”

Diệp Thiên cắt ngang lời Hồng Bác Văn, sau đó nhìn vào đôi tay tàn tật của Tăng Vũ đang nằm trên ban công.

Ặc…

Không ngờ Diệp Thiên không chỉ đứng ra bênh vực Mạc Linh mà còn đòi lại công bằng cho Tăng Vũ.

Mặt Hồng Bác Văn cứng đờ, khoé miệng bất giác giật giật.

Đó là phản ứng khi con người sợ hãi tột độ.

“Nói.”

Thấy Hồng Bác Văn như một kẻ ngốc, Diệp Thiên tiếp tục rũ mắt, lạnh lùng quát.

Vẻ bình tĩnh trong mắt anh ở trong mắt Hồng Bác Văn lại như vị thẩm phán ở địa ngục đang thẩm vấn linh hồn hắn.

“Mày, chúng mày! Còn không mau quỳ xuống xin lỗi!”

Chắc chắn Hồng Bác Văn sẽ không tự làm khó mình, người hắn run lên, sau đó hung dữ nhìn chằm chằm Hắc Bạch Song Sát, gầm lên.

Đồng thời trong lòng hắn cũng thoáng hiện lên một tia hằn học.

Hắn chật vật như vậy mà hai tên súc sinh này lại chẳng ngó ngàng gì tới.

Nhà họ Hồng nuôi chúng mày để làm gì?

“Xin, xin lỗi! Tôi xin lỗi!”

“Chúng tôi sai rồi, chúng tôi thật sự đã biết mình sai rồi!”

Hắc Bạch Song Sát vốn đã quỳ trên đất, bây giờ nghe Hồng Bác Văn nói vậy liền nhanh chóng đập đầu xuống sàn.

Dáng vẻ họ dường như rất sợ hãi.

Nếu quỳ lạy xin lỗi có thể giữ được mạng chó của mình thì họ sẵn sàng đập vỡ đầu.

“Mỗi người tự bẻ gãy một tay mình rồi cút đi.”

Nghe tiếng dập đầu quỳ lạy truyền vào tai, Diệp Thiên lạnh lùng đưa ra một phương án.

Đồng thời anh quay sang hỏi Tăng Vũ mặt đang tái xanh.

“Anh có hài lòng với phương án này không?”

“Cảm ơn anh Diệp đã giúp đỡ, tôi hài lòng…”

Tăng Vũ biết cả mình và nhà họ Mạc đều không thể đắc tội chết với Hồng Bác Văn, cho dù có hận đến cực điểm, muốn giết người thì lúc này hắn ta cũng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, nuốt lại vào bụng.

Đồng thời trong lòng cũng thoáng qua một nỗi buồn.

Có Diệp Thiên ở đây, chắc chắn nhà họ Hồng không dám ra tay.

Nhưng nếu Diệp Thiên không ở đây thì sao nhà họ Hồng có thể bỏ qua cho nhà họ Mạc?

“Còn chưa làm?!”

Nghe thấy câu trả lời của Tăng Vũ, trái tim đang treo lơ lửng của Hồng Bác Văn lập tức hạ xuống, quay đầu trừng mắt với Hắc Bạch Song Sát rồi gầm lên.

Hắn không dám phách lối với mấy người Diệp Thiên nhưng với nô lệ trong nhà thì hắn cũng không khách sáo.

Chỉ cần giữ được mạng mình thì cho dù Diệp Thiên có muốn giữ hai mạng chó này lại, Hồng Bác Văn cũng sẽ không chớp mắt.

“Vâng!”

Biết chuyện đã đến nước này, ngoại trừ ngoan ngoãn nghe lời thì Hắc Bạch Song Sát không còn khả năng phản kháng nữa.

Hai anh em nhìn nhau rồi cắn răng.

Gần như ra tay cùng một lúc!

Nắm đấm của họ không đánh vào Diệp Thiên đang ở gần ngay trước mặt mà là đánh chính người anh em của mình!

Răng rắc!

Răng rắc!

Hai tiếng nứt xương giòn giã vang lên ngay sau đó.

Hai anh em tự bẻ gãy tay đối phương, sau khi tiếng nứt xương biến mất thì máu đỏ cũng thấm đẫm tay áo.

Nhưng hai người họ đều kiên cường, cắn răng không kêu lên một tiếng, chỉ quay sang dùng ánh mắt cầu xin thương xót mà nhìn Diệp Thiên.

Dáng vẻ đó như đang hỏi: Chúng tôi đã có thể đi được chưa?

“Cút đi.”

Như hiểu được ánh mắt của hai người, sau khi xác định rằng cánh tay họ đã gãy thì Diệp Thiên nhẹ giọng nói.

Giọng điệu bình tĩnh mà lạnh nhạt, dường như không có cảm xúc.

Nhưng câu nói không mang bất kỳ cảm xúc nào này, người khác nghe vào tai lại cảm thấy đây là câu nói hay nhất trong đời.

Vụt!

Sau khi được Diệp Thiên cho phép, hai anh em không chút do dự, bỏ qua luôn cả Hồng Bác Văn rồi chạy ra khỏi phòng.

Biến mất trong hành lang của khách sạn với tốc độ nhanh nhất.

Cứ như họ đang sợ một giây sau Diệp Thiên sẽ đổi ý!

“Tôi, tôi cũng đi! Hai tên khốn kia, chờ tao nữa!”

Thấy thuộc hạ không thèm đếm xỉa đến mình mà chạy vụt đi, Hồng Bác Văn sợ hãi, liên tục đứng dậy ba lần, cuối cùng cũng chống đỡ được cơ thể bằng đôi chân run rẩy, khập khiễng bước ra.

Chân hắn không phế nhưng tim thì đã tàn.

“Ân nhân, cảm ơn anh!”

Thấy Hồng Bác Văn lo lắng sợ hãi rời đi như một chú chó đưa tang, cuối cùng Mạc Linh cũng thở phào nhẹ nhõm, bước tới trước mặt Diệp Thiên.

“Chữa vết thương cho cậu ta trước đi.”

Diệp Thiên khẽ gật đầu, liếc mắt nhìn Tăng Vũ đang ở trên ban công.

Hai tay Tăng Vũ đã gãy, nếu được chữa kịp thời trong thời gian ngắn thì sẽ phục hồi nhanh.

Nếu còn kéo dài thời gian nữa thì sẽ muộn.

“Được!”

Mạc Linh biết Diệp Thiên cũng rất nể trọng lòng trung thành của Tăng Vũ nên đồng ý ngay, cô chạy tới chỗ Tăng Vũ rồi đích thân kiểm tra vết thương cho hắn.

“Cô chủ, tôi không sao…”

Thấy Mạc Linh lại gần, Tăng Vũ vừa cảm động vừa hổ thẹn.

Cảm động đương nhiên là vì sự quan tâm của Mạc Linh.

Còn hổ thẹn là vì mình học tập không tốt, thực lực kém, hai lần đánh nhau đều bị cao thủ nhà họ Hồng đánh bại.

Tất cả những điều này đến khiến trái tim võ thuật của hắn bị lay động.

“Uống nó vào ba ngày nữa sẽ khỏi, nhưng phải nhớ thiên hạ rộng lớn, cao thủ rất nhiều, chỉ khi có lòng học võ mới có thể nâng cao võ công, trái tim quý hơn vàng.”

Dường như Diệp Thiên nhìn ra trái tim Tăng Vũ đã dao động, vì vậy anh bước tới đồng thời lấy thuốc bí mật ra, cúi người dặn dò.

Câu nói này khiến Tăng Vũ có cảm giác lập tức nhìn thấy bầu trời xanh ngắt đầy mây.

Hắn lập tức uống thuốc rồi cảm kích gật đầu với Diệp Thiên.

“Cảm ơn anh Diệp.”

“Được rồi, mấy ngày nay tôi ở đây, nhà họ Hồng sẽ không dám tới nữa đâu, anh nghỉ ngơi cho khoẻ đi.”

Diệp Thiên gật đầu, cười nhẹ rồi giao Tăng Vũ cho Mạc Linh.

Còn Mạc Linh lại mong ngóng nhìn theo bóng Diệp Thiên rời đi, muốn đi theo nhưng lại cảm thấy mình nên ở lại với Tăng Vũ.

Nhưng không ngờ, sau khi Tăng Vũ nằm lên giường lại lặng lẽ chỉ vào bóng lưng Diệp Thiên, thấp giọng nhắc nhở.

“Cô chủ, nhà họ Mạc có thể vượt qua kiếp nạn này hay không, đều nhở cả vào anh Diệp đấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play