Chẳng trách hắn ta lại tự tin và không sợ hãi gì, đến mức chẳng thèm coi ba gia tộc Hoàng gia ra gì. Với sức mạnh sát thủ chữ Thiên của mình, cùng sự hỗ trợ đắc lực của Võ Minh lớn mạnh thì ba gia tộc Hoàng gia là không đáng để quan tâm.

Tuy nhiên, nhà họ Diệp lại mời một tên sát thủ chữ Thiên thay nhà họ Diệp đến tham gia Đại hội gia tộc. Rốt cuộc họ đang che giấu âm mưu gì? Nhà họ Diệp từ trước đến nay luôn là kiểu lòng lang dạ sói, nhất định phải đề phòng. Nghĩ đến đây, Gia Cát Thương Minh khẽ thở dài, ông ta chuẩn bị đưa người rời đi.

Lúc này, Đại hội gia tộc vẫn tiếp tục và không còn ý kiến phản đối nào nữa. Vì vậy, việc cấp bách nhất bây giờ là phải điều tra động tĩnh của nhà họ Diệp trước đã.

Trong lòng Hiên Viên Thuật cũng có ý nghĩ này. Mặc dù hai trưởng lão nhà họ Hiên Viên đã chết nhưng ông ta bây giờ thậm chí không có ý nghĩ sẽ trả thù. Chính xác mà nói chính là ông ta không dám có suy nghĩ ấy, lúc này ông ta chỉ có thể nuốt sự không dám và cả sự uất ức ấy vào trong bụng. Mất đi hai vị trưởng lão mà vẫn giữ được vị trí trong Hoàng tộc đã là tốt lắm rồi. Chưa kể, lại chọc tức một nhân vật to lớn như Diệp Thiên.

"Hừ, chúng tôi đi!"

Nghĩ đến đây, ông ta tức giận phất tay, xoay người bỏ đi! Tuy nhiên, chưa bước được hai bước, giọng nói lạnh lùng của Diệp Thiên lại vang lên khắp hội trường.

"Đứng lại!"

Chỉ hai từ ngắn gọn nhưng dường như nó mang một loại ma thuật khiến bước chân của mọi người đột ngột dừng lại. Cả người Hiên Viên Thuật run lên, quay người lại với vẻ mặt khó coi.

"Diệp Thiên, người cậu cũng giết rồi, cậu còn muốn thế nào nữa?"

Hiên Viên Thuật thật sự muốn khóc, lúc này Diệp Thiên còn muốn giết mình hay sao?

"Đúng vậy, Diệp Thiên, cậu đừng cho rằng ba Hoàng tộc chúng tôi dễ bắt nạt như vậy!"

Gia Cát Thương Ngô lúc này cũng lạnh lùng lên tiếng. Là Hoàng tộc, họ đương nhiên còn có át chủ bài. Nếu thực sự khẩn cấp, họ tuyệt đối không để dễ bắt nạt như vậy.

Đáp lại, Diệp Thiên cười nhạt, anh hoàn toàn không để ý đến lời nói của ông ta, thay vào đó, anh ngồi xuống, dựa vào ghế một cách thoải mái.

"Chuyện của mấy người kết thúc rồi, vậy món nợ của chúng ta cũng nên tính rồi nhỉ?"

Diệp Thiên giọng điệu lạnh lùng.

Nhưng ngay khi lời vừa dứt, cho dù là Hiên Viên Thuật hay là Gia Cát Thương Minh thì sắc mặt bọn họ đều thay đổi, hiện lên vẻ nghi ngờ. Lời của Diệp Thiên rốt cuộc có ý gì? Diệp Thiên và ba Hoàng tộc hẳn là có ân oán gì thì phải? Cho dù có thì đây cũng là chuyện của giữa các hậu bối với nhau. Là một kẻ mạnh như vậy, Diệp Thiên chắc sẽ không nhỏ mọn thế chứ?

Về phần Hiên Viên Chí và Gia Cát Lạc Minh đều cúi gầm mặt xuống, cơ thể khẽ run lên. Diệp Thiên không phải muốn tính sổ với bọn họ chứ?

"Lời cậu Diệp nói sao chúng tôi nghe không hiểu nhỉ?"

Gia Cát Thương Minh cau mày thận trọng hỏi.

Diệp Thiên nheo mắt, rồi nói tiếp: "Nghe không hiểu? Vậy ông còn nhớ chuyện của 25 năm trước không?"

"25 năm trước?"

Sau khi Diệp Thiên nói ra điều này, mấy hậu bối ngay lập tức quay sang nhìn nhau. 25 năm trước? Cái này có nghĩa là gì?

Nhưng sắc mặt của các trưởng bối lại đột nhiên biến đổi. Khi ánh mắt anh vụt qua, trong mắt bọn họ liền hiện lên một tia sợ hãi.

"Lời cậu Diệp nói sâu xa quá, tôi vẫn nghe không hiểu, cáo từ!"

Ánh mắt Hiên Viên Thuật thấp thỏm không yên, nói xong liền đem theo người rồi quay người rời đi. Tuy nhiên ông ta mới vừa nhấc chân lên thì một sức mạnh đáng sợ đột nhiên ập đến. Biểu cảm của người nhà họ Hiên Viên thay đổi ngay lập tức. Chưa kịp nói gì thì toàn thân cảm giác như đang bị một ngọn núi đè vào vậy.

Rầm rầm!

Bùm!

Âm thanh cực lớn khiến toàn bộ quảng trường Thiên Long rung lên dữ dội. Ngay sau đó, Hiên Viên Thuật và hai trưởng lão duy nhất còn lại của nhà họ Hiên Viên dường như không kịp phòng bị, tất cả liền quỳ trên mặt đất, đầu gối đập mạnh xuống nền làm vỡ miếng đá xanh, máu tươi bắn lên tung tóe.

"A!"

Tai nạn đột ngột xảy ra, cùng với cơn đau dữ dội khiến ba người không chịu đựng nổi mà kêu lên đau đớn, nhưng áp lực đè lên cơ thể vẫn không hết, thậm chí càng ngày càng nặng hơn.

Bùm!

Lại một âm thanh cực lớn khác vang lên, cả ba người đều bị đè xuống đất. Cả người bẹp dí dưới đất, trông như chó ăn phân vậy, cực kì thảm hại. Bọn họ sợ hãi đến mức ngay cả câu xin tha mạng cũng không nói ra được.

"Bây giờ, thử bỏ đi nữa xem?"

Đáp lại, Diệp Thiên không đưa tay lên, chỉ lạnh lùng nói một câu. Tên Hiên Viên Thuật này thực sự nghĩ rằng tôi không dám động vào ông ta? Nếu như không phải còn chút giá trị có thể lợi dụng được thì ba người này giờ đã bị nghiền thành tro rồi.

Nhìn thấy cảnh này, Gia Cát Thương Ngô và Gia Cát Thương Minh, còn bao gồm cả Gia Cát Thương Hải phía sau họ, ba người đều sợ tới mức bủn rủn chân tay, sắc mặt tái nhợt, suýt chút nữa thì quỳ trên mặt đất, miệng thì há hốc, ai nấy đều bị dọa đến mức đứng trơ như phỗng.

Không còn gì để nói nữa. Thủ đoạn của Diệp Thiên thực sự quá kinh khủng. Đây rõ ràng là gia chủ của Hoàng tộc và hai vị trưởng lão mà Diệp Thiên chẳng thèm ngẩng đầu nhìn liền muốn mưu sát họ rồi. Trời đất, thực lực đến mức này cho dù là lão tổ tông trong nhà cũng không bằng một nửa của hắn. Nghĩ tới trước kia mình đã từng coi thường Diệp Thiên như nào thì sắc mặt ba người họ đều tái mét.

Về phần Gia Cát Lạc Minh và Hiên Viên Chí, bọn họ gần như sợ đến mức tè ra quần rồi. Bây giờ họ mới chợt nhận ra rằng mình có thể sống đến giờ này là Diệp Thiên đã nương tay cho rồi.

Ngay cả Bách Lý Huyền Hải đứng sau Diệp Thiên, lúc trước vẻ mặt vẫn luôn điềm tĩnh thì lúc này đây ông ta cũng không ngừng lau mồ hôi lạnh, cả người ông ta bỗng trở nên tôn kính hơn. Ngay cả anh em Bách Lý Mộ Tuyết cũng chết lặng. Bọn họ cũng không thể ngờ rằng thực lực của Diệp Thiên có thể đạt tới trình độ này.

Thấy vậy, Diệp Thiên lúc này mới đứng dậy, vẻ mặt vẫn không cảm xúc.

"25 năm trước, sau Đại hội phong Hoàng, nhà họ Đông Phương bị xóa sổ, những người không vào Hoàng tộc đã rút khỏi thủ đô. Ba Hoàng tộc đã thỏa thuận với Quốc sư Long Quốc rằng trong vòng một trăm năm sẽ không xuất thế. Những điều này mấy người đều quên hết rồi sao?"

Diệp Thiên chắp hai tay sau lưng, nói ra tất cả ân oán quá khứ, từng chuyện từng chuyện một.

Nghe đến đây, đừng nói Hiên Viên Thuật, ngay cả Gia Cát Thương Minh và bao gồm cả Bách Lý Huyền Hải đều không nói lời nào liền vội vàng quỳ xuống.

"Ông nội, đây, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

Thấy vậy, anh em Bách Lý Mộ Tuyết vô cùng bối rối, họ không thể hiểu được những lời Diệp Thiên nói. Định đỡ Bách Lý Huyền Hải lên thì ông ta xua tay, vẻ mặt vô cùng hổ thẹn.

"Haizz, đây đều là số mệnh."

Lúc này, ngay cả ba người Gia Cát Thương Minh cũng đều cúi đầu tuyệt vọng.

Đại hội phong Hoàng 25 năm trước cũng có thể nói là Đại hội gia tộc đầu tiên, gần trăm gia tộc của toàn bộ Long Quốc đã đến thủ đô. Họ không ngần ngại trả bất cứ giá nào chỉ để có thể cạnh tranh danh hiệu ba gia tộc Hoàng gia duy nhất. Khi đó, quyền lực mạnh nhất không phải là nhà họ Hiên Viên, cũng không phải nhà họ Gia Cát và càng không phải là nhà họ Bách Lý, mà chính là nhà họ Đông Phương. Lúc bấy giờ, lớp lớp nhân tài nhà họ Đông Phương xuất hiện, thực lực lớn mạnh, dường như đã dự định được một chỗ đứng. Nhưng không ngờ rằng Đại hội phong vương chỉ mới đi được nửa chặng đường mà gần trăm gia tộc đã liên kết với nhau muốn lật đổ Long Quốc lúc bấy giờ. Một cuộc chiến hết sức căng thẳng và vô cùng bi thảm đã xảy ra.

Khi Long Quốc gặp nguy hiểm, nhà họ Đông Phương đã đứng ra chiến đấu hết mình, giết hết bọn quân đảo chính, chiến đấu cho đến khi giết chết tên cuối cùng mới thôi. Cũng chính vì có sự bảo vệ của nhà họ Đông Phương nên Long Quốc mới có thể giữ vững được. Cuối cùng cũng chờ được đến ngày Quốc sư trở về, các gia tộc phản loạn đều bị quét sạch. Sau đó Đại hội gia tộc được tiếp tục.

Khi chiến đấu với những kẻ phản loạn khi ấy, cả ba gia tộc còn lại đã không giúp sức gì, thậm chí còn âm thầm ra tay với nhà họ Đông Phương. Và cuối cùng họ trở thành Hoàng tộc. Nhà họ Đông Phương là gia tộc lớn nhất lúc bấy giờ, nhưng lại bị tiêu diệt như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play