“Chuyện này rốt cục là sao? Diệp Vi Thành, cậu đang giở trò gì thế hả?”
Hiên Viên Chí cứng đờ người. Nếu như chỉ là vấn đề của một mình hắn ta thì hắn có lẽ sẽ không đến mức hoài nghi.
Nhưng bây giờ những người đang có mặt ở đây đều mất liên lạc với người có võ nghệ cao cường trong gia tộc. Rõ ràng Diệp Vi Thành đã giở trò.
Có điều, nhà họ Diệp phải bỏ ra bao nhiêu sức lực mới có thể làm được như vậy?
Trừ phi trước khi bắt đầu đại hội gia tộc, nhà họ Diệp muốn tuyên chiến với các gia tộc khác?
“Diệp Vi Thành, cậu rốt cục muốn làm gì hả?”
Sự điềm tĩnh trên khuôn mặt Bách Lý Mộ Vân lúc này đã hoàn toàn biến mất. Đến cả Mạc Kiệt và Miêu Liên cũng không thể giữ nổi vẻ thản nhiên được.
Bọn họ không sợ Diệp Vi Thành nhưng ba lão già đạt tầng thứ tám này mới là trở ngại của bọn họ.
Nếu thật sự phải đánh thì kẻ thua chắc chắn là bọn họ.
Chỉ có Đông Phương Tĩnh dường như không tỏ vẻ sợ hãi. Ánh mắt cô liếc nhìn Diệp Thiên ở cách đó không xa. Thấy anh vẫn nhắm mắt tịnh dưỡng, hơi cau mày đôi chút.
Đối mặt với cục diện thế này, Diệp Thiên tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn được.
Có điều, anh rốt cục đang đợi điều gì?
“Ha, là tôi làm thì đã sao? Bây giờ tôi muốn mời các vị tới nhà họ Diệp chơi, mọi người không có ý kiến gì chứ?”
Diệp Vi Thành cười lạnh lùng, dường như nắm chắc mọi chuyện trong lòng bàn tay.
“Hừ, nằm mơ đi.”
Diệp Vi Thành vừa dứt lời, Bách Lý Một Tuyết đã tiến lên trước một bước, cô ta là người đầu tiên lên tiếng phản bác.
“Không sai, muốn cho chúng tôi vào khuôn khổ à, mơ đi.”
Hiên Viên Chí lạnh lùng đáp lời, tỏ rõ thái độ không chịu khuất phục. Những người khác cũng vậy. Là con cháu của Hoàng tộc, bọn họ có sự kiêu ngạo riêng của mình. Đầu hàng nhận thua ư? Tuyệt đối không thể nào.
“Vậy sao, đã vậy thì…”
Thấy mọi người xung quanh đều tỏ thái độ, sắc mặt Diệp Vi Thành đột nhiên lạnh hẳn lại, sát khí đằng đằng trong mắt hắn rực lên, không hề che dấu.
“Đã vậy thì tôi chỉ có thể bảo người ta mời các người đi thôi.”
“Diệp Vi Thành, cậu dám?”
Vừa nghe vậy, Hiên Viên Chí mặt mày tối sầm lại.
“Hôm nay nếu cậu dám ra tay, thì nhà họ Diệp sẽ bị công kích tập thể.”
“Không sai, tới lúc đó cả nhà họ Diệp sẽ bị gạch tên khỏi thủ đô.”
Gia Cát Lạc Minh lạnh lùng lên tiếng phụ hoạ, nhân cơ hội này chèn ép thế lực của Diệp Vi Thành.
Thế nhưng Diệp Vi Thành lại không hề quan tâm tới điều đó, mặt mày hắn lạnh lùng, hắn phất tay ra hiệu.
“Cậu nghĩ là tôi có dám không? Tôi khuyên các vị đây tốt nhất đừng có chống đối, nếu không có xảy ra chuyện gì tôi cũng sẽ rất áy náy đấy.”
Diệp Vi Thành nói giọng uy hiếp ra mặt.
Hắn vừa dứt lời, ba lão già kia cùng tiến lên phía trước. Trong chốc lát, khí tức của ba người ở tầng võ thứ tám tản ra, cái khí tức đó đè nén người khác, khiến bọn họ dường như không sao thở nổi.
Sắc mặt bọn họ đột nhiên đối sầm lại, mồ hôi nhễ nhại.
Không ai có thể ngờ được Diệp Vi Thành lại thật sự dám ra tay. Trông trận thế ngày hôm nay thì khó mà êm xuôi được.
Trong chốc lát, ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về phía Diệp Thiên đang trong mái đình nhỏ.
Đến cả mấy người Hiên Viên Chí và Gia Cát Lạc Minh cũng nhìn về Diệp Thiên vì dù sao bây giờ người có thể cứu bọn họ cũng chỉ có Diệp Thiên mà thôi.
Nếu như thật sự bị Diệp Vi Thành đưa đi thì có gặp phải chuyện gì, bọn họ thật sự không thể dám chắc.
Chỉ đáng tiếc, Diệp Thiên lại không hề nhìn bọn họ từ đầu tới cuối. Anh một mình ngồi thưởng trà như không hề quan tâm đến thế sự bên ngoài.
Thái độ ấy của Diệp Thiên khiến cho người ta phải tuyệt vọng.
“Hừ, bắt hết bọn họ lại cho tôi.” Diệp Vi Thành cao cao tại thượng, lúc này đã không buồn quan tâm tới những người cùng trang lứa nữa.
Hắn phất tay một cái, cả ba lão già kia khẽ hắng giọng rồi lần lượt vươn tay phải ra đàn áp xông về phía đám người kia.
Trong chốc lát, mặt mày ai nấy đều lo sợ. Với sức mạnh khủng khiếp như vậy, bọn họ gần như không hề có ý định phản kháng.
Trong lòng chỉ toàn là tuyệt vọng.
Lần này chỉ e rằng khó hòng thoát nổi.
Có điều, điều khiến bọn họ ngỡ ngàng là sự đau đớn trong tưởng tượng lại không hề tới. Bàn tay của ba lão già kia cũng không hề ập đến.
“Chuyện gì đây?” Bọn họ lặng người ngẩng đầu nhìn trong mơ hồ, chỉ nhìn một cái mà ai nấy đều biến sắc.
Chỉ thấy phía trước bảy người có một bóng hình kiêu ngạo đứng thẳng.
Một người con gái tuổi chừng hai mươi lăm hai sáu, mặc một bộ đồ bó sát màu đen tôn lên thân hình tuyệt đẹp.
Cô ta để tóc dài xoã ngang vai, lúc này từng lọn tóc tung bay trong gió cho người ta cảm giác phóng khoáng, hoạt bát.
Cô gái với đôi mắt bồ câu, đôi môi đỏ mọng, khuôn mặt với từng đường nét tinh tế như một kiệt tác của thượng đế ban tặng.
Một vẻ đẹp tự nhiên, sắc nước hương trời. Kể cả là Đông Phương Tĩnh và Bách Lý Một Tuyết trông thấy cũng phải sinh lòng tự ti.
Còn cánh nam nhi thì kẻ nào kẻ nấy đều thẫn thờ. Một người con gái đẹp thế này cũng chỉ có trên trời mới có chứ.
Vả lại cô ta đứng với tư thế bất khuất kiên cường khiến cả ba lão già hoàn toàn không hề có ý định ra tay.
“Ai?”
Cả ba người ngạc nhiên, lên tiếng nạt nộ. Có điều, trong mắt cô ta lại sát khí đằng đằng.
“Con chó của nhà họ Diệp thật khiến người ta thấy ghét.”
Cô ta ngẩng đầu, khẽ lên tiếng, giọng nói rất dễ nghe lại điềm tĩnh chín chắn. Ở cô ta toát ra cái khí chất như phượng hoàng vậy.
Kiêu ngạo, lạnh lùng, quyết đoán.
“To gan.”
Thế nhưng một câu nói của cô ta lại khiến cả ba lão già sát khí ngút trời.
Diệp Vi Thành lúc này cũng phản ứng ngay lại.
Đối với một cô gái xinh đẹp đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, hắn thật sự thẫn thờ. Một cô gái đẹp như vậy, đến hắn cũng lần đầu tiên được gặp.
Có điều bây giờ xem ra cô ta và nhà họ Diệp là địch, không phải bạn rồi.
“Hừ? Cô là ai, dám làm hỏng chuyện đại sự của tôi, bắt cô ta lại cho tôi.”
Lúc này Diệp Vi Thành không màng tới dung nhan cô gái nữa. Hắn vì kế hoạch của gia tộc nên chỉ có thể bắt cô ta lại rồi tính sau.
“Hừ, to gan, cô chết đi.”
Ba lão già không thể nhẫn nhịn thêm, kẻ nào kẻ nấy nạt nộ quát tháo, cùng bổ nhào về phía cô gái chẳng chút thương hoa tiếc ngọc nào cả.
Thấy cảnh này, sắc mặt ai nấy đều vô cùng khó coi.
Một cô gái xinh đẹp như vậy, nếu bị huỷ hoại nhan sắc thì thật đáng tiếc.
Có điều, đối diện với ba gã võ tầng thứ tám, bọn họ chỉ có thể bất lực.
Thậm chí đến cả Đông Phương Tĩnh và Bách Lý Một Tuyết cũng không kiềm chế nổi mà quay lại nhìn. Có điều, lúc này cảnh tượng khiến người ta ngỡ ngàng đột nhiên xảy ra.
Đối mặt với sự công kích của ba gã đàn ông, cô gái kia vẫn không hề cau mày, lại càng không có ý định né tránh.
Thấy ba gã chuẩn bị tới trước mặt mình, cô ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn, khuôn mặt thanh tú không hề có chút biến chuyển.
Chỉ là sau khi ngẩng đầu, cô ta khẽ phất tay về phía ba lão già này. Một cái phất tay bình thường nhưng lại khiến cả ba lão già biến sắc, kẻ nào kẻ nấy muốn lùi lại phía sau nhưng lại không kịp nữa rồi.
Cả ba cố gắng dốc hết sức lực tấn công cô gái.
Vụt!
Nhưng giây phút sau đó, sức mạnh của cả ba người biến mất không chút dấu tích.
Cả ba người đều bay thẳng ra ngoài không hề có sự dự báo nào trước, rồi ngã vật ra đất, không rõ sống chết ra sao.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT