“Đương nhiên, tôi trước nay không bao giờ nói dối.”
Diệp Thiên lắc đầu không hề để lộ cảm xúc, ai nhìn cũng có thể biết được Diệp Thiên đang nghĩ gì.
“Tô Hồ, nếu tôi là cô thì tôi sớm đã bỏ đi rồi.” Diệp Thiên quay đầu nhìn Tô Hồ còn đang chết lặng tại chỗ, trong lời nói có ý trêu đùa.
“Sao tôi lại phải đi?” Tô Hồ cười ha ha.
“Cô thích tôi như vậy sao có thể giết tôi được? Tôi nói đúng không?”
Không thể phủ nhận một điều rằng Tô Hồ rất xinh đẹp, lại cố tình ra vẻ nũng nịu, bất cứ người đàn ông nào cũng đều khó mà tự chủ được. Chỉ đáng tiếc, người cô ta gặp là Diệp Thiên.
“Tôi sẽ không giết cô, nhưng tôi cũng không muốn nhìn thấy cô, đi đi.”
Tô Hồ nhìn Diệp Thiên đầy oán trách, sự phong tình trong giây phút đó của cô ta ngay đến cả Tần Vũ và Triệu Ánh Thu cũng phải thất thần.
“Diệp Thiên, anh không lưu luyến tí nào sao? Tôi lại muốn nhìn anh thêm chút nữa.”
Nghe vậy, Diệp Thiên chỉ hắng giọng: “Tôi bảo cô đi thì cô đi.” Giọng nói Diệp Thiên lãnh đạm nhưng lại mang theo một áp lực vô cùng lớn khiến Tô Hồ có một cảm giác khó thở.
“Hừ, anh tợn như thế để làm gì? Người ta đi là được chứ gì?”
“Không phải rời khỏi đây mà là rời khỏi Vũ Thành. Tôi chỉ cho cô thời gian nội trong một ngày.” Lời này của Diệp Thiên khiến sắc mặt Tô Hồ trở nên khó coi hơn bao giờ hết.
“Được, đã vậy thì tôi làm theo ý anh.” Tô Hồ quay người nhìn Diệp Thiên cau mày, vẻ mặt đầy oán thán.
“Tin tôi đi, chúng ta sẽ gặp nhau sớm thôi.”
Nói xong, Tô Hồ không dừng bước mà quay người đi luôn.
Lúc này, cả căn phòng lại chìm vào im lặng. Không ai biết được Diệp Thiên rốt cục đang nghĩ gì.
“Đi thôi.” Diệp Thiên quay người không để ý đến ai khác, đưa Tần Vũ và cha con Triệu Ánh Thu sải bước ra khỏi văn phòng. Lang Mộc cũng đi theo.
Chỉ có Trịnh Hùng và Ngô Báo đi không được mà không đi cũng không xong, nhất thời không biết làm gì và chỉ biết chôn chân tại chỗ.
Khi gần tới cửa, Diệp Thiên mới quay đầu lại lạnh lùng nhìn Trịnh Hùng: “Trong ngày hôm nay tôi phải thấy được danh sách những người tham gia vào sự việc năm đó và quá trình của sự việc.”
“Không được thiếu bất cứ một ai.”
“Vâng, vâng, vâng.” Trịnh Hùng vội vàng đồng ý. Có thể giữ lại cái mạng đối với ông ta mà nói đã là tốt lắm rồi.
Cả đám người vây quanh Diệp Thiên lần lượt đi ra ngoài. Có điều, ngoài Diệp Thiên ra thì tất cả mọi người đều lo lắng thấp thỏm.
Lang Mộc – sói hoang vùng Đông Nam đã nhận Diệp Thiên làm chủ, chỉ huy tại thủ đô còn Lâm Kha và Trịnh Hùng đều phải rời bỏ võ đài lịch sử mà lui về sau.
Điều quan trọng hơn cả là Lâm Nhị Gia – Lâm Viễn Hà đã chết.
Có thể tưởng tượng được rằng nếu chuyện này truyền khắp thủ đô thì sẽ làm chấn động cả Long Quốc.
Còn điều mà Diệp Thiên cần đối mặt là sự truy sát không ngừng nghỉ của nhà họ Lâm.
“Đi thôi, cũng đến lúc rời khỏi đây rồi.” Diệp Thiên chắp tay sau lưng, giọng nói vẫn thản nhiên như thường còn Triệu Ánh Thu và Tần Vũ thì như chết lặng.
Hoá ra đã đến lúc nói lời tạm biệt rồi sao?
“Diệp Thiên, anh, anh phải đi rồi sao? Anh sẽ tới thủ đô sao?” Tần Vũ ngẩng đầu, trong ánh mắt cô đầy mong đợi.
“Không phải em biết rồi sao?” Diệp Thiên không nói rõ ràng, nhưng đáp án lại quá rõ rồi.
Tần Vũ nghiến răng, không lên tiếng, trong lòng đầy mâu thuẫn. Thực ra cô thật sự hy vọng gặp được Diệp Thiên ở thủ đô. Có điều, vì ân oán giữa Diệp Thiên và nhà họ Lâm nên cô không mong Diệp Thiên tới thủ đô.
Triệu Ánh Thu cúi đầu không nói gì. Nghe tin Diệp Thiên sắp tới thủ đô, trong mắt cô trở nên đượm buồn. Đang định đỡ Diệp Thiên tới bệnh viện thì tiếng động cơ đinh tai nhức óc vang lên khiến ai nấy đều giật mình.
“Anh Diệp Thiên, cẩn thận.”
Triệu Ánh Thu hét lớn, chỉ thấy chiếc BMV màu trắng tiến tới với tốc độ chóng mặt lao thẳng về phía Diệp Thiên. Trông tình hình thì có vẻ như người lái chiếc xe này chỉ muốn đâm chết Diệp Thiên.
“Diệp Thiên…” Triệu Ánh Thu hốt hoảng la lên.
Thế nhưng chiếc BMV vẫn lao với tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã phóng tới trước mặt Diệp Thiên. Tình huống quá bất ngờ khiến ai nấy đều ngỡ ngàng.
Ở một khoảng cách gần như vậy, và với tốc độ chóng mặt như vậy nếu đổi là người bình thường thì chắc chắc chỉ có con đường chết.
“Chuyện này, chuyện này…”
Triệu Hải Trụ bị doạ cho trắng bệch mặt mày vì ông ta nhìn thấy rõ ràng. Người lái chiếc BMV chính là vợ ông ta – Chu Mai.
“Tên Diệp Thiên đáng chết. Mày phế con tao, hôm nay mày không chết thì tao vong.” Chu Mai ngồi trong xe mắt đỏ lừ. Lúc này bà ta thực sự đã phát điên. Bà ta chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó là đâm chết Diệp Thiên để trả thù cho con trai.
Roẹt!
Chu Mai đạp hết ga, khiến ống xả của chiếc BMV nhả ra lượt khói đen đặc. Khi thấy bóng dáng Diệp Thiên biến mất khỏi tầm mắt, Chu Mai vô cùng đắc ý. Cho dù không hề có cảm giác đâm trúng thì ba ta vẫn cho rằng Diệp Thiên đã chết dưới bánh xe của mình.
“Ha ha ha, tên Diệp Thiên đáng chết, dám động vào con trai tao. Đây là báo ứng của mày, báo ứng đấy ha ha ha.”
Chu Mai cười một cách điên rồ, nhưng chiếc xe vẫn không hề giảm tốc độ.
“Đây… Xong rồi, xong rồi.” Triệu Ánh Thu và Tần Vũ ngây người.
Diệp Thiên không phải đã bị đâm chết rồi chứ?
Làm sao đây? Xong thật rồi.
Chỉ có Lang Mộc không hề chớp mắt. Nếu Diệp Thiên dễ dàng bị đâm chết như vậy thì anh không phải Lăng Thiên Chiến Thần rồi.
Bing!
Trong khi mọi người đang chìm vào tuyệt vọng thì nghe thấy một âm thanh vang lên vô cùng lớn.
Quay đầu lại nhìn chỉ thấy chiếc xe BMV điên cuồng lao về phía trước, đột nhiên đâm vào Trịnh Hùng và Ngô Báo đang từ văn phòng đi ra.
Ngô Báo đi trước, vốn dĩ hắn chỉ bị thương nhưng bị đâm trong lúc không hề phòng bị nên bay thẳng ra ngoài ngã sõng soài trên nền đất rồi tắt thở.
Mặc dù Trịnh Hùng có Ngô Báo đứng trước che chắn nhưng cũng bị đâm bay ra ngoài, toàn thân toàn máu không sao đứng dậy nổi.
“Chuyện này, chuyện này, tôi, tôi không cố ý.” Chu Mai như chết lặng, bà ta không khác gì pho tượng ngồi trong ghế lái nhìn Trịnh Hùng, ba ta vừa lo sợ vừa tự trách bản thân.
Trịnh Hùng là người đàn ông của bà ta, lại là người đàn ông duy nhất bà ta dựa vào lúc này. Nếu hắn chết thì bà ta phải sống sao?
“Giết người, cố ý mưu sát, cả hai tội này đủ cho bà sống cả đời trong tù rồi.”
Ở một nơi cách đó không xe, giọng nói lạnh lùng điềm tĩnh vang lên. Diệp Thiên đột nhiên chống tay đứng dậy. Trong giọng nói của anh không nghe ra được hỉ nộ ái ố.
“Mày, mày còn chưa chết?” Chu Mai như gặp phải ma, bà ta hoảng hốt vô cùng.
Bà ta không thể nghĩ ra được Diệp Thiên làm thế nào có thể sống sót chui ra khỏi bánh xe của bà ta được.
Lẽ nào, vừa nãy bà ta chư đâm được Diệp Thiên?
“Diệp Thiên!”
“Anh Diệp Thiên.” Tần Vũ và Triệu Ánh Thu không giống Chu Mai, bọn họ lại vui mừng khôn tả, hai người vội lau nước mắt rồi cùng vui mừng nhìn Diệp Thiên.
Quả nhiên tên này không bao giờ làm người khác thất vọng.
“Mày, sao mày có thể?”
“Tao giết mày.”
Chu Mai điên cuồng nhận ga, chiếc xe lao như điên về phía Diệp Thiên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT