“Haiz!” Thấy Triệu Ánh Thu rời đi, Triệu Ánh Thu thở dài mệt mỏi. Ánh mát cô đỏ lừ, nước mắt chực trào ra.

Vốn dĩ một gia đình còn đang yên ổn vậy mà bây giờ bị hai mẹ con họ hại thành ra thế này. Triệu Ánh Thu vô cùng ấm ức, không biết phải làm sao cho phải.

Diệp Thiên đứng bên cạnh không thay đổi thái độ. Có điều, ánh mắt anh nhìn Triệu Ánh Thu thêm phần bất lực.

Cô gái này quá mềm lòng, nếu cứ như vậy mãi thì sớm muộn cũng phải chịu thiệt thòi thôi.

“Được rồi, chỉ là một cái biệt thự thôi, không có gì to tát cả.”

Diệp Thiên điềm đạm nói: “anh bảo Lâm Khuê tới đón em tới khách sạn ở nhé.”

Nói xong Diệp Thiên quay người bước đi: “Anh Diệp, anh, anh định đi đâu?”

“Đi tìm Tần Vũ.”

“Thật sao?” Triệu Ánh Thu mừng ra mặt: “Em đi cùng anh.”

Nhưng ai ngờ Diệp Thiên lại lắc đầu: “Không cần, nơi đó em không đi được.”

Vừa dứt lời, Triệu Ánh Thu đã không thấy bóng Diệp Thiên đâu nữa rồi.

“Hừ, không phải chỉ có mỗi một cái biệt thự sao? Chả có gì mà đáng cả.” Triệu Ánh Thu bĩu môi, thu dọn đồ đạc rồi đem hành lý ra khỏi nhà.

……

“Mẹ kiếp, bố mày tức chết đi được.”

Triệu Ánh Trung đứng ở cửa ngôi biệt thự xa hoa của Trịnh Hùng, mặt mày tối sầm. Nghĩ tới chuyện vừa xảy ra, cậu ta liên miệng mắng chửi Diệp Thiên.

“Tên Diệp Thiên đáng chết, bố mày sớm muộn cũng giết chết mày.”

Tách!

Cánh cửa của biệt thự mở ra, Chu Mai xuất hiện, mặt mày hơi đỏ: “Ánh Trung, sao con lại đến đây, cũng chẳng báo trước gì cả.”

“Mẹ, sao mẹ lại ở đây?” Thấy mẹ mình, Triệu Ánh Trung giật mình.

“Chút chuyện công ty thôi, mẹ tới tìm chú Hùng có chút việc.” Bà ta nói chuyện qua loa, vừa nói vừa cau mày rồi đứng tránh sang một bên để Triệu Ánh Trung đi vào.

“Vào đi, chú Hùng đã biết mọi chuyện rồi, còn đang ở trong đợi con đấy.”

Triệu Ánh Trung cũng không nghĩ nhiều, đi thẳng vào sảnh chính của biệt thự, thấy Trịnh Hùng nằm trên sofa cậu ta liền xông tới hí hửng.

“Ánh Trung tới rồi? Lâu rồi không đến chỗ chú rồi nhỉ.” Trịnh Hùng cười ra vẻ hiền từ, trông bộ dạng khác hẳn với bình thường.

“Chú Hùng!” Triệu Ánh Trung chào hỏi rồi ngồi bên cạnh: “Chú Hùng, cháu vừa bị thằng tạp chủng Diệp Thiên làm hại. Lần này cháu không nhịn nổi nữa, chú phải giúp cháu hả giận đấy.”

Nghe thấy hai từ “Diệp Thiên”, nụ cười của Trịnh Hùng chợt ngừng lại. Tối qua hắn vừa nhận được tin báo, nhà họ Phùng đã rơi vào tay Diệp Thiên. Lúc này hắn không dám đối đầu với Diệp Thiên.

“Ánh Trung à, trước đây chú nói rồi, không đối đầu với Diệp Thiên được.”

Nghe vậy, Triệu Ánh Trung lắc đầu khó chịu: “Nhưng tên đó thật sự ức hiếp người quá đáng, cháu không thể nào nhịn nổi nữa rồi.”

Thấy vậy Trịnh Hùng vỗ vỗ vai cậu ta, cố gắng kiên nhẫn giải thích: “Đàn ông mà, chỉ có nhẫn nhịn mới làm được việc đại sự.”

“Nhưng mà…” Triệu Ánh Trung vẫn không cam lòng, vừa nói được hai từ liền bị ngắt lời.

“Cháu nghe lời chú Hùng. Chú yên tâm, tên Diệp Thiên đó sớm muộn cũng sẽ gặp báo ứng thôi.”

“Tốt lắm.” Trịnh Hùng thêm vào: “Hai ngày nữa đợi Lâm Nhị Gia tới, đừng nói là một cái biệt thự, đến cả tập đoàn Triệu Thị cũng sẽ là của cháu.”

“Thật sao?” Triệu Ánh Trung mừng ra mặt, cậu ta bán tín bán nghi.

“Đương nhiên, chú và mẹ cháu sao có thể gạt cháu chứ.” Trịnh Hùng vỗ vỗ vai Triệu Ánh Trung, giọng nói chẳng khác gì một người cha.

“Đúng vậy, con nghe lời chú Hùng đi. Hai ngày nữa thôi mà, tới lúc đó mọi thứ đều là của con hết.”

“Vâng!” Triệu Ánh Trung gật đầu dứt khoát, nhưng nghĩ tới điều gì đó nên hắn đột nhiên chuyển chủ đề: “Tới lúc đó, con không những lấy cả tập đoàn Triệu Thị mà còn muốn Diệp Thiên phải chết và cả con tiện nhân Triệu Ánh Thu kia nữa.”

“Cháu yên tâm, lần này Lâm Nhị Gia đích thân tới, bọn họ cũng không chạy nổi đâu.”

Trịnh Hùng bật cười rất tự tin, dường như mọi thứ đều nắm chắc trong lòng bàn tay.

………

Dưới chân núi Vũ Sơn ở phía đằng tây, Diệp Thiên lái xe, cả đoạn đường đều đi với tốc độ cao. Lúc này, phía trước mặt anh là một con đường nhỏ đầy bùn đất. Nếu không nhìn cẩn thận thì chỉ e không nhận ra đây là đường mất. Còn cuối đường lại là một cánh đồng hoang ở ngoại ô vắng vẻ nhất Vũ Thành.

Chiếc xe chòng chành khiến người Diệp Thiên cứ thế lắc lư, nhưng anh không hề xao nhãng.

Một lúc sau, khi đã tới cuối đường, một ngôi biệt thự dần dần xuất hiện ở nơi hoang vu hẻo lánh. Khu biệt thự này diện tích rất lớn, gần như chiếm trọn cả một ngọn núi, kiến trúc vô cùng xa hoa lộng lẫy khiến người ta có một cả giác phục cổ.

Ngôi biệt thự xuất hiện ở nơi non xanh nước biếc thế này giống như một vị tiên nhân ẩn dật chốn hoang vu.

“Ông già Sở Giang Hà cũng thật biết chọn chỗ. Ở đây tốt hơn bao nhiêu so với căn nhà lá của Mạc Lão.”

Diệp Thiên xuống xe hơi nhếch miệng, anh bước tới trước cổng biệt thự.

“Cạch, cạch, cạch.” Diệp Thiên gõ liền ba tiếng nhưng bên trong không có động tĩnh gì cả.

“Chuyện gì đây? Cố ý không gặp sao?”

Diệp Thiên nhếch miệng kèm theo một nụ cười, anh đã tới Vũ Thành gần mười ngày rồi nên anh không tin Sở Giang Hà không biết tin này. Nghĩ vậy, Diệp Thiên khẽ phẩy tay, cánh cửa sắt chắc chắn liền từ từ mở ra.

Bên trong rất sạnh sẽ, không gian rộng lớn nhưng vẫn không một bóng người. Tuy nhiên, Diệp Thiên không quan tâm đến những điều này, anh nhấc chân bước vào bên trong.

“Hừm? Anh là ai? Đến từ đâu?” Diệp Thiên chuẩn bị bước vào sảnh chính thì một giọng nói vang lên.

Diệp Thiên quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một người trẻ tuổi mặc bộ đồ rộng rãi, dáng người gầy gò đang cau mày nhìn mình.

“Con trai Sở Giang Hà đã lớn thế này rồi? Thú vị đấy!” Diệp Thiên chắp tay sau lưng bật cười lên tiếng.

“Tôi hỏi anh. Anh là ai?” Người thanh niên cau mày, dường như cảm thấy khó chịu.

“Đi nhầm đường thì mau cút ra khỏi đây, đừng tự chuốc lấy phiền phức.”

Diệp Thiên chỉ lạnh lùng lắc đầu: “Tôi đến tìm người.”

Người thanh niên đờ đẫn: “Tìm người? Anh tìm ai?”

“Tần Vũ.” Diệp Thiên thản nhiên nói ra cái tên với hai từ, người thanh niên kia giật mình rồi chớp mắt, bộ dạng cảnh giác.

“Ở đây không có ai tên là Tần Vũ cả. Anh tới nhầm chỗ rồi.” Người thanh niên khoát tay, giọng nói trở nên lạnh lùng hơn hẳn.

“Nhân lúc này mau cút đi, nếu không anh không đi nổi đâu.”

Diệp Thiên bật cười không hề có ý định rời đi: “Đến lừa người khác còn không biết cách lừa. Con cháu nhà họ Sở cũng chẳng ra sao.”

Nghe vậy, người thanh niên kia đột nhiên cảm thấy phiền hà: “Tiểu tử, không nghe thấy tôi nói gì à? Đã bảo ở đây không có người này, kể cả là có thì cũng đã chết rồi. Nhân lúc này anh bỏ luôn ý định của mình đi.”

Diệp Thiên không hề thay đổi sắc mặt, nhìn hắn ta lạnh nhạt: “Vậy sao? Nếu Tần Vũ chết rồi thì cả nhà họ Sở đều phải chôn cùng. Cậu tốt nhất nói chuyện cho tử tế một chút.”

“Hơ? Bảo nhà họ Sở tôi chôn cùng? Anh là cái thá gì?” Người thanh niên cười khó chịu, trong lòng hắn đã chạm tới giới hạn của sự nhẫn nhịn: “Anh đã không biết điểm dừng thì đừng trách tôi cho người ném anh ra ngoài.”

Nói rồi, hắn rút chiếc điện thoại trong túi ra toan bấm số gọi đi: “Sở Sơn, ông ăn phải cái gì đấy? Ở cửa có người làm loạn, mau tới đây ném hắn ra ngoài cho tôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play