Mất một lúc lâu sau Phùng Viễn mới đứng dậy, ôm bộ mặt sưng rát của mình, mắt hắn như muốn bắn ra lửa.
Từ nhỏ tới lớn, hắn chưa bao giờ bị người ta đánh, vả lại chỉ hắn mới có thể đánh người, làm gì tới lượt người khác đánh mình.
“Mẹ kiếp, loại tạp chủng, mày biết tao là ai không hả? Mày dám đánh tao? Mày có tin tao…”
Bốp!
Lại một phát tát nữa, chỉ nghe cũng đủ khiến người ta đau điếng người.
Phùng Viễn hét lên, hắn lại bị tát bay ra đất một lần nữa. Lần này, hắn mất cả hồi lâu cũng chưa đứng lên nổi. Miệng sưng phùng lên trông như con chuột, bộ dạng trông thật nực cười.
Đương nhiên, lúc này lại chẳng ai dám cười hắn cả.
Những người xung quanh ai nấy đều cúi đầu, giả vờ như chưa hề nhìn thấy cảnh vừa rồi, bọn họ chỉ sợ sẽ bị báo thù.
“Mày còn nói thêm từ nào thì chỉ có chết.” Diệp Thiên lạnh lùng lên tiếng, cả quán bar im lặng như tờ.
Vì anh bọn họ biết Diệp Thiên không nói dối. Trong chốc lát mọi người đều suy đoán thân phận của Diệp Thiên.
Đến con trai của Phùng Quốc Đào cũng dám đánh, tên Diệp Thiên này ở đâu ra đây?
“Mày, mày, tao…”
Phùng Viễn khó khăn lắm mới đứng dậy được, hắn chỉ vào Diệp Thiên, giọng nói bắt đầu run lên nhưng ánh mắt lại ngùn ngụt lửa giận.
“Tao, tao, mẹ mày nữa, bố mày hôm nay nếu không giết được mày thì không mang họ Phùng.”
Phùng Viễn mãi mới nói được một câu hoàn chỉnh, nhưng cũng đúng lúc này, nhiệt độ của quán bar như giảm đi đột ngột khiến người ta run rẩy.
Phùng Viễn run cầm cập chưa hoàn hồn, cảm giác khó thở khiến sắc mặt hắn trắng bệch đi.
Hoá ra Diệp Thiên đã giơ tay bóp chặt lấy cổ hắn, vừa dùng lực đã nhấc bổng hắn lên.
“Mày muốn chết tao có thể cho mày toại nguyện.”
Giọng Diệp Thiên lạnh lùng như băng, trong mắt anh sát khí đằng đằng. Mẹ là người anh tôn thờ cả đời, mà tên Phùng Viễn này lại dám cả gan mắng chửi, điều này đã đụng vào điều cấm kỵ của anh.
“Anh Diệp Thiên, đừng quá kích động.”
Thấy cảnh này ai nấy đều như chôn chân tại chỗ. Triệu Ánh Thu càng hoảng sợ hơn, cô vội chạy lên trước ngăn lại.
Nếu như Diệp Thiên tức giận giết Phùng Viễn thì quả thật rắc rối to.
“Đúng vậy, cho dù hắn chết rồi nhưng bao nhiêu người chứng kiến như vậy, anh không thể giết người.” Tần Vũ cũng cuống cả lên, vội vàng chạy tới khuyên giải.
“Hừ!” Diệp Thiên lạnh lùng đáp, anh phất tay, Phùng Viễn lại bay ra ngoài lần nữa và bổ nhào xuống đất không gượng dậy nổi.
Phù!
Triệu Ánh Thu thở phào một hơi: “Anh Diệp Thiên, chúng ta mau đi thôi.”
“Đúng vậy, chúng ta không cần để ý đến loại này.” Tần Vũ thêm vào, dù sao sự việc cũng từ cô mà ra.
“Đi? Tại sao phải đi?” Diệp Thiên trả lời.
“Cho dù chúng ta muốn đi thì chưa chắc người khác đã cho.”
“Cái gì?” Triệu Ánh Thu và Tần Vũ không hiểu gì, đang lúc mơ hồ thì cánh cửa lại vang lên tiếng động.
Những người chứng kiến đều lần lượt rẽ sang hai bên, một người đàn ông dáng người mập mạp đi đằng trước đem theo bảy tám tên bảo vệ đằng sau.
“Trời ơi, đó là Lôi Hổ! Đến Lôi Hổ cũng tới rồi, tên tiểu tử này đúng là gây ra đại hoạ rồi.”
“Đúng vậy, vừa rồi còn trổ tài làm anh hùng, đợi chút nữa thôi lại thành chó mèo thôi.”
“Ai bảo vừa rồi anh ta không đi đi, giờ muốn đi cũng không được.”
Mọi người ai nấy đều thấp thỏm lo sợ, danh tiếng của Lôi Hổ còn khủng khiếp hơn cả Phùng Viễn.
Chẳng còn cách nào, Dù Lôi Hổ chỉ là quản gia nhà họ Phùng nhưng thủ đoạn lại nổi tiếng vô cùng tàn độc.
So với Trịnh Hùng thì cũng chẳng kém phần. Những việc mất mặt của nhà họ Phùng cũng là do ông ta làm ra.
“Mẹ kiếp, đứa nào dám động đến thiếu gia nhà tao ở đất Vũ Thành này? Không muốn sống phải không?”
Lôi Hổ ăn nói không chút nể nang, kiểu hống hách của ông ta khiến ai nấy đều run sợ.
Vừa nói, ông ta vừa nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Phùng Viễn liền biến sắc. Ông ta vội chạy tới đỡ hắn dậy.
“Mẹ kiếp, đứa nào gây ra đây?”
Giọng nói đầy phẫn nộ của Lôi Hổ khiến hết thảy mọi người có mặt ở quán bar đều run rẩy. Mọi người đồng loạt nhìn về phía Diệp Thiên, trong ánh mắt bày tỏ sự thương hại.
“Chú Lôi, chú, cuối cùng chú cũng đến rồi. Chú phải báo thù cho con.”
Phùng Viễn mặt mày tái nhợt nói không còn hơi sức. Hắn chỉ thấy toàn thân rã rời, đau đớn thấu tận tim gan.
“Đứa nào gây ra đây? Đúng là ăn phải gan hùm tim gấu.”
Thấy bộ dạng của Phùng Viễn, Lôi Hổ điên cuồng như muốn ăn thịt người.
“Con yên tâm, có chú Lôi ở đây, chú sẽ báo thù cho con.”
Phùng Viễn gật đầu rồi quay sang nghiến răng nhìn Diệp Thiên.
Ông ta vừa nói, tay vừa phẩy một cái: “Mày đã nhận rồi thì tốt thôi. Anh em, lên, chặt tay hắn cho tôi.”
Ông ta vừa dứt lời, bảy tám tên bảo vệ mặt mày giữ tợn đứng phía sau xông lên bao vây Diệp Thiên.
“Anh Diệp Thiên, giờ phải làm sao đây?” Triệu Ánh Thu lo lắng, đến Tần Vũ cũng không biết phải làm sao.
“Còn ngây ra đó làm gì, mau lên. Lôi hai đứa con gái kia xuống, đêm nay chúng ta phải vui vẻ với chúng nó.”
Phùng Viễn không đợi nổi nữa, hắn hét lên gấp gáp.
Vừa nghe vậy mấy tên bảo vệ giữ dằn xông tơi Diệp Thiên nhưng Diệp Thiên vẫn khoanh tay đằng sau không hề cử động, thậm chí còn chẳng cau mày.
“Đợi đã.” Đúng lúc này, một giọng nữ yểu điệu vang lên khiến tất cả mọi người đều ngây ra, rồi chợt vui mừng hẳn lên, tất cả nhìn về hướng sân khấu.
Một cô gái đi ra, không nhanh cũng không chậm. Cô ta mới hơn hai mươi tuổi, lúc này cô ta mặc một cái váy liền thân, đôi chân thon dài lấp ló phía sau đôi tất chân màu đen khiến ai nấy khó mà rời mắt.
Nửa thân trên là chiếc áo khoét ngực sâu càng khiến người ta phải chú ý. Khuôn mặt thanh thoát, mái tóc dài đúng là một kiệt tác của tạo hoá, đặc biệt là đôi mắt như bông hoa anh đào khiến người ta tự cảm thấy hổ thẹn không dám nhìn trực diện.
Tất cả mọi người đều ngẩn ngơ, đến Triệu Ánh Thu và Tần Vũ cũng cảm thấy tự ti.
Đương nhiên bọn họ đơn thuần và ngây thơ, còn cô gái này lại thu hút người khác bởi sự mê hoặc, gợi cảm.
Chỉ có Diệp Thiên là liếc cô ta một cái rồi quay đầu đi, ánh mắt anh không hề xao động.
“Trời ơi, cô Tô. Quả nhiên là đẹp như tiên nữ vậy.”
“Tôi đến đây cả tháng cũng là vì muốn gặp cô cấy một lần. Hôm nay cuối cùng cũng được gặp rồi.”
“Hi hi, chẳng trách cô ấy lại có thể khiến Phùng thiếu gia nhớ thương đến vậy! Một cô gái đẹp thế này nếu có được ngắm thì bảo tôi bớt mười năm tuổi thọ tôi cũng cam lòng.”
Cả đám đàn ông nước rãi như muốn rớt ra ngoài, ánh mắt không hề rời cô ta một giây phút nào. Còn những cô gái khác lại chỉ cúi đầu chửi thầm. Đứng trước cô Tô, không ai dám ngẩng đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT