“Anh này, đúng thật là…. Cái gì cũng nghĩ ra được.”

Tần Vũ nín khóc bật cười, đến cả Triệu Ánh Thu cũng thở phào nhẹ nhõm.

Quả nhiên, Diệp Thiên trước nay không phải người có thể nhân nhượng miễn cưỡng.

“Mua mạng của tôi? Khẩu khí lớn lắm! Dù sao tôi cũng còn cái mạng rách này thôi, có bản lĩnh thì cậu đến mà lấy.”

Ông già tối sầm mặt mũi, dứt khoát nằm vật ra đường.

Khó khăn lắm mới gặp được vụ mua bán lớn thế này, nếu như bỏ qua thì thật đáng tiếc. Những người xung quan tới nhìn dù có thể nhận ra chút manh mối ông này ăn vạ nhưng sự ngang ngược và khí thế đàn áp của Diệp Thiên vẫn khiến bọn họ khó chịu.

“Đây là loại người gì vậy, có chút tiền là có thể cho rằng mình muốn gì cũng được sao?”

“Đúng vậy, đúng là quá ngang ngược.”

“Tôi muốn xem xem cậu ta định thế nào.”

Diệp Thiên không quan tâm tới những lời dị nghị của đám đông, chỉ đưa mắt nhìn về ông già đang nằm trên mặt đất.

“Rất tốt. Chỉ cần ông chết, thì hai trăm vạn dâng đến tận nơi.”

Nói xong, Diệp Thiên quay người lên chiếc xe Land Rover, khởi động xe rồi chầm chậm lùi về phía sau. Sau khi lùi về sau hơn mười mét mới dừng lại.

Lúc này anh đạp mạnh vào chân ga, âm thanh chói tai của động cơ vang lên. Thấy cảnh này, rất nhiều người vội lùi ra sau, chỉ sợ ảnh hưởng đến mình.

Triệu Ánh Thu và Tần Vũ cũng biến sắc. Trong lòng hoảng sợ cầu nguyện.

Bao nhiêu người nhìn vậy, Diệp Thiên, đừng giết người chứ!

Ông già đang nằm dưới đất kia bắt đầu run rẩy. Đừng thấy khi nãy ông ta mồm mép cứng rắn, nếu bị đâm chết thật thì hai trăm vạn chứ hơn nữa ông ta cũng không dám đổi mạng.

Nhưng ông ta biết, bây giờ nhất định không được hoảng sợ, nếu không chưa nói đến việc không lấy được tiền mà sự cố gắng từ nãy đến giờ của ông ta coi như đổ sông đổ bể.

Mặc dù sợ hãi nhưng ông ta chỉ có thể nhắm chặt mắt cầu Diệp Thiên không đâm chết mình.

Rầm!

Âm thanh động cơ cứ thế vang lên, xung quanh nồng nặc mùi xăng xe.

Diệp Thiên nhìn thẳng về phía trước, không hề do dự.

Kít!

Âm thanh chói tai lại vang lên lần nữa, chỉ thấy chiếc Land Rover phóng về phía trước như mũi tên bắn ra khỏi cung lao về phía ông già đang nằm trên mặt đất.

“A!”

“Diệp Thiên.”

Ở khoảng cách gần như vậy nên tốc độ xe vô cùng nhanh, căn bản không thể tránh né.

Mọi người đều hét lên, vội vàng quay đi, không dám chứng kiến cảnh tượng sắp xảy ra trước mắt.

Tần Vũ và Triệu Ánh Thu ôm nhau, nhắm nghiền mắt, trong lòng chỉ có một suy nghĩ duy nhất, xong thật rồi!

Chắc chắn có án mạng rồi!

Ông già kia bị doạ cho run rẩy khắp người, mặt mày tái mét, mồ hôi lã chã rơi.

Kít!

Tiếng phanh xe chói tai vang lên, chiếc xe đi xuyên qua rồi dừng lại đột ngột, trên đường in hằn rõ vệt bánh xe không hề lệch chút nào, chiếc xe dừng trước mặt ông già.

Còn về ông già kia đã vội lách qua, không còn quan tâm gì nữa mà đứng dậy chạy vội đi.

Vì sợ quá mà ông ta lập tức bỏ đi, chạy bán sống bán chết.

Nhưng với tốc độ nhay như vậy, kể cả không phải người bị gãy chân, thì e là đến cả một số thanh niên cũng không theo kịp.

“Đây, chuyện này là sao?”

Thấy cảnh này, mọi người nhanh chóng định thần lại, và thừ người ra.

“Còn thế nào nữa, còn không nhìn ra sao? Đây rõ ràng là gặp phải kẻ ăn vạ mà.”

“Đúng là ác độc! Tuổi thì cao rồi mà còn lắm mưu mẹo, đúng là lươn lẹo.”

“Ôi chao, thói đời là vậy. Rốt cuộc là người xấu già đi hay người già xấu đi đây?”

…….

Thấy mọi người dị nghị, ông già kia mặt mày vô cùng khó coi. Ông ta nhìn chiếc Land Rover, trong lòng trào dâng hối hận.

Vừa rồi kể cả ông ta không chạy thì chiếc xe cũng sẽ không đâm vào ông ta. Có điều, hành động của Diệp Thiên về cơ bản không thể khiến cho người khác có chút nghi ngờ.

Một mặt là do bản năng thúc giục, còn một mặt vẫn là do sự sợ hãi bủa vây.

“Mẹ kiếp, tiểu tử, mày đợi đấy cho tao.”

Ông già kia trừng mắt nhìn Diệp Thiên, trong lòng không hề cam tâm nhưng chỉ đành cun cút lủi mất.

Mãi tới lúc này Diệp Thiên mới xuống xe, từ đầu tới cuối anh vẫn không hề thay đổi sắc mặt.

“Anh đẹp trai, đây, đây là sao vậy?”

Tần Vũ mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mặt rồi đột nhiên đờ đẫn người.

Triệu Ánh Thu liếc nhìn Diệp Thiên một cái rồi mới lên tiếng: “Anh Diệp Thiên đã cược, mà lại còn cược đúng nữa.”

Tần Vũ nghệt ra, nhưng cũng nhanh chóng định thần trở lại.

“Hừ, ông ta đáng chết, có gì mà không tốt, đúng là sống chết đòi ăn vạ, đâm chết mới đúng!”

Triệu Ánh Thu vỗ vỗ trán Tần Vũ: “Biết là tốt rồi, xem cậu sau này còn dám lái xe nữa không.”

“Mình, có gì mà không dám?” Tần Vũ bĩu môi.

“Không những lái xe mà còn đua xe nữa kia.”

Triệu Ánh Thu biết bạn mình mau miệng nên khẽ cười: “Được rồi, cũng không còn sớm nữa, chúng ta mau về ngủ thôi.”

Ai biết được Tiểu Vũ vẫn bĩu môi lắc đầu: “Không được, không phải nói là tới quán bar sao? Mình chưa muốn ngủ!”

Triệu Ánh Thu chẳng còn lời nào để nói: “Cậu còn tâm trạng để đi tới đó kia à?”

“Đương nhiên, quán bar là nơi vui vẻ, tại sao lại không đi chứ?”

Nói xong, cô lại kéo Diệp Thiên lên xe. Có điều lần này Tần Vũ lại ngoan ngoãn ngồi vào hàng ghế phía sau.

Diệp Thiên không để ý gì nhiều, tiếp tục lái xe, chẳng mấy chốc đã tới quán bar với cái tên “Không Giờ”.

Đây là quán bar hay ho mà Tiểu Vũ nghe ngóng mãi mới biết được, nghe nói là một trong những quán bar lớn nhất, xa hoa nhất Vũ Thành.

Triệu Ánh Thu là một cô gái ngoan ngoãn hiền lành, không thường xuyên đến những nơi như thế này, tối hôm nay thực sự là được mở mang tầm mắt.

Vừa bước vào trong, Triệu Ánh Thu và Tần Vũ đều bị choáng ngợp bởi cách bài trí lung linh rực rỡ bên trong.

Không phải do bọn họ chưa từng được chiêm ngưỡng những nơi đẹp mắt nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ vào một quán bar mà lại có kiểu trang trí độc đáo đến như vậy.

Cho dù là Triệu Ánh Thu đã từng sống ở Vũ Thành gần hai mươi năm cũng chưa từng biết đến có một nơi như vậy.

Diệp Thiên đi phía sau hai cô gái và không hề biểu lộ ý tứ ra bên ngoài.

Đi vào sảnh chính của quán bar, bên trong là những ánh đèn xanh đỏ đan xen, ở đây đang bật nhạc trữ tình, các đôi nam nữ giao lưu với nhau vô cùng náo nhiệt.

Triệu Ánh Thu và Tần Vũ bày ra bộ dạng hiếu kì, nhìn hết bên nọ tới bên kia. Họ không biết rằng giây phút họ bước vào đã thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt ngước nhìn.

Quán bar vốn là nơi dành cho những đôi nam thanh nữ tú giao lưu. Thêm nữa Triệu Ánh Thu và Tần Vũ đều là những cô gái vô cùng xinh xắn, có muốn không gây sự chú ý với người khác cũng khó.

Còn Diệp Thiên lại có vẻ không mấy hứng thú, nên phớt lờ mọi thứ xung quanh.

Cả ba người tìm một chỗ để ngồi rồi cầm menu phục vụ đưa tới. Triệu Ánh Thu và Tần Vũ đỏ lựng mặt, trên menu là các loại rượu sang vô cùng đắt đỏ. Loại nào cũng có giá cũng rơi vào trên năm chữ số.

Không phải vì bọn họ không có tiền mà vì bọn họ không biết hết các loại rượu trên menu, không biết uống gì mới được.

“Anh đẹp trai, hay là anh chọn đi?”

Tần Vũ cầm menu hơi ngượng ngùng đưa cho Diệp Thiên.

Diệp Thiên không nhìn mà chọn đại một loại: “Loại này đi, uống chút rượu vang là được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play