“Vội gì? Người chết chỉ có mình Lí Tiên Phát thôi, có gì phải kinh sợ.”
Diệp Thiên xua tay lên tiếng giọng nói không nhanh không chậm nhưng lời nói này của Diệp Thiên khiến cả hai cha con Triệu Hải Trụ ngây người.
Người chết mới chỉ có mình Lí Tiên Phát thôi?
Tên Diệp Thiên này không phải là não có vấn đề rồi chứ?
“Cậu Diệp, Lí Tiên Phát là…”
“Là tổng giám đốc của tập đoàn Lí Thị phải không?” Diệp Thiên nói tiếp câu sau.
“Cũng chỉ có vậy thôi, yên tâm, tôi tự có tính toán.”
Nghe vậy, Triệu Hải Trụ đột nhiên im lặng, sắc mặt ông ta có vẻ gì đó kỳ quái. Rõ ràng Lí Tiên Phát chính là do Diệp Thiên giết.
Nhưng điều quan trọng là Diệp Thiên hoàn toàn không coi Lí Tiên Phát ra gì.
Trừ phi…
Nhưng Triệu Ánh Thu dù sao cũng còn trẻ tuổi, nghe không hiểu ý tứ của Diệp Thiên nên vẫn nhìn Diệp Thiên bằng con mắt vội vàng cuống quýt.
“Anh Diệp Thiên, anh mau đi đi, còn chần chừ thì anh đi không nổi đâu.”
Diệp Thiên xua tay: “Yên tâm, không sao đâu.”
“Nhưng mà…”
Triệu Ánh Thu còn đang cuống quýt định nói thêm gì đó nhưng bị Diệp Thiên xua tay ngắt lời.
“Anh mệt rồi, có chuyện gì ngày mai nói.” Nói xong, không cho Triệu Ánh Thu có cơ hội lên tiếng, Diệp Thiên quay người đi lên tầng.
Thấy Diệp Thiên khuất bóng, Triệu Ánh Thu cứ thế cuống lên dậm chân tại chỗ: “Ba, ba mau khuyên anh Diệp Thiên đi, nếu không thật sự muộn đấy ba.”
Triệu Hải Trụ cười bất lực vỗ vỗ vai con gái: “Con yên tâm, con ngoan của ba, anh Diệp Thiên của con có bản lĩnh lớn lắm.” Nói rồi, ông cũng quay người đi lên tầng, chỉ để lại Triệu Ánh Thu còn đang nghiến răng nghiến lợi sắc mặt khó coi đứng chôn chân tại chỗ.
Một đêm yên tĩnh!
Ngày hôm sau, Triệu Ánh Thu mất cả đêm lo lắng nên dậy muộn. Cô nhìn xuống dưới tầng thì thấy Diệp Thiên và Triệu Hải Trụ đang uống trà, không có chút dáng vẻ nào là vội vàng.
“Ba, những người đó không đến nữa chứ?”
Triệu Hải Trụ lắc đầu rồi nhìn Diệp Thiên trong vô thức: “Đến gì chứ, bọn họ còn cảm ơn Diệp Thiên không hết lời ấy chứ.”
Cái gì?
Triệu Ánh Thu cau mày còn nghĩ là mình đang nghe nhầm.
Triệu Hải Trụ cười bất lực: “Con tự lên mạng mà xem.”
Triệu Ánh Thu ngây người, vội lôi điện thoại ra rồi lướt mạng và ngây người tại chỗ.
“Sao, sao lại thế này được?” Trên mạng toàn là thông tin về Lí Tiên phát nhưng có điều…
“Lí Tiên Phát tổng giám đốc của tập đoàn Lí Thị, là một người giàu có từ rất sớm nhưng liên quan đến vụ việc bắt cóc tống tiền, các đồng phạm liên quan đã ra đầu thú.”
“Vụ án thảm sát giết năm mạng người của nhà họ Lưu năm năm trước, sau khi điều tra phát hiện chủ mưu chính là Lí Tiên Phát, hai bên vì tranh chấp đất đai nên xảy ra mâu thuẫn.”
Các phòng ban đã tiến hành thẩm vấn người nhà của Lí Tiên Phát cũng như tập đoàn Lí Thị, kết quả công bố tối nay.”
Thấy các bình luận trên mạng chỉ trong vòng một đêm đổi chiều mà Triệu Ánh Thu chỉ biết ngây người.
Trước đây cô đã từng gặp Lí Tiên Phát nhiều lần, ông ta luôn là một người có chừng mực, hình ảnh về ông ta là một người hết sức nghiêm túc. Cô không thể nào ngờ ông ta lại là loại đểu cáng thế này.
Nghĩ lại, Triệu Ánh Thu đột nhiên thấy lạnh toát sống lưng.
“Biết người biết mặt không biết lòng, đến ba cũng không thể nào ngờ nổi.” Triệu Hải Trụ thở dài, câu này của ông ta có hai hàm ý.
Thứ nhất là không ngờ Lí Tiên Phát lại là loại người như vậy.
Thứ hai, ông ta đã đánh giá quá thấp thực lực và thủ đoạn của Diệp Thiên.
Cho dù tội lỗi của Lí Tiên Phát chồng chất nhưng chỉ cần trong một đêm mà có thể tìm ra được toàn bộ nhân chứng vật chứng, đồng thời thay đổi hướng bình luận…
Ở cả Vũ Thành này, thậm chí là cả vùng Tây Nam này cũng không có mấy người có thể làm được như vậy.
“Làm sai thì phải trả giá.” Diệp Thiên nhấp một ngụm trà, trong ánh mắt anh vẫn không hề gợn sóng.
“Chính nghĩa thường tới muộn nhưng không bao giờ mất đi.” Chỉ một câu nói cũng đủ khiến cho Triệu Hải Trụ và Triệu Ánh Thu cảm phục không nói nên lời.
Nói là như vậy nhưng có những chính nghĩa mãi mãi không bao giờ được biểu dương.
Giống như Lí Tiên Phát, nếu như đổi thành người khác thì kể cả có chứng cứ thì làm gì nổi ông ta?
Thế giới chính là như vậy, tàn nhẫn nhưng lại hết đỗi hiện thực.
“Thưa anh.”
Hai cha con họ Triệu còn đang thất thần thì Lâm Khuê sải bước đi vào.
“Ừ, vất vả cho cậu rồi, nghỉ ngơi đi.” Diệp Thiên gật đầu rồi tỏ thái độ hài lòng với thành quả của Lâm Khuê tối qua.
“Không cần đâu, thưa anh Trịnh Hùng vẫn chưa từ bỏ dã tâm, lại mời không ít người đến, có lẽ là để đối phó với anh.”
Diệp Thiên bật cười, nhưng không thấy bất ngờ: “Không sao, kệ ông ta. Nhưng, món quà tối qua còn chưa tặng được thì tối nay phải tặng bù.”
Lâm Khuê tuân lệnh liền đứng dậy đi về sau Diệp Thiên, thần sắc rạng ngời.
Khi đánh nhau phải vài ngày không chợp mắt là chuyện bình thường. Một tối không ngủ đối với Lâm Khuê mà nói cũng không hề hấn gì.
Hai cha con Triệu Ánh Thu nghe cuộc hội thoại của hai người liền đưa mắt nhìn nhau ngơ ngác. Họ biết rằng bầu trời ở Vũ Thành chỉ e sắp có biến rồi.
Cũng đúng lúc này, cánh cửa biệt thự lại lần nữa bị đẩy ra, một thanh niên với vành mắt đen láy hơn cả Triệu Ánh Thu mơ màng bước vào.
Cậu ta chỉ đảo mắt một lượt nhìn tất cả những người trong phòng khách rồi đi lên tầng mà không hề quan tâm tới bất cứ thứ gì khác.
“Đứng lại. Triệu Ánh Trung, tối qua con đi đâu? Không đi học mà nhà cũng không về, càng ngày càng không ra thể thống gì nữa rồi.” Triệu Hải Trụ đột nhiên lên tiếng, mặc dù chất vấn nhưng ngữ khí lại không hề nặng nề.
“Ba, ba quản nhiều thế làm gì? Không phải con về rồi sao?” Cậu thanh niên liếc Triệu Hải Trụ đầy phiền toái rồi nhấc chân rời đi.
“Cái gì gọi là ba quản nhiều làm gì? Nếu ba không quản con thì con có thể lớn được bằng này à?” Bị con trai tỏ thái độ như vậy, Triệu Hải Trụ cảm thấy mất mặt nên giọng nói nghiêm khắc lên vài phần.
“Hôm nay con nhất định phải giải thích cho rõ ràng, con xem bộ dạng hiện giờ của con đi, còn ra dáng học sinh nữa không?”
Cũng chẳng trách Triệu Hải Trụ nổi giận.
Triệu Ánh Trung lúc này đầu tóc rối bời, bê bết, quần áo thì bẩn thỉu nhếch nhác, dù cách cậu ta rất xa nhưng vẫn có thể ngửi được mùi thuốc lá và mùi rượu nồng nặc.
Vả lại Triệu Ánh Trung còn chưa tròn hai mươi tuổi, cứ thế này thì sao ổn được?
“Ba, hôm nay sao ba nhiều lời thế, mẹ con không quản con thì ba cố làm gì?” Triệu Ánh Trung lên tiếng với giọng điệu phiền toái, cậu ta cau mày ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Diệp Thiên.
“Đói chết mất, lấy tôi cốc nước.” Triệu Ánh Trung khép hờ mắt, đến người bên cạnh là ai cũng không nhìn rõ mà tỏ thái độ sai bảo khó chịu.
Cậu ta vừa nói vừa tiện tay gạt chén trà trên bàn khiến trà từ trong cốc đổ tràn cả ngoài làm bẩn bộ quần áo trên người Diệp Thiên.
“Triệu Ánh Trung em làm cái gì thế hả? Làm bẩn cả quần áo của anh Diệp Thiên rồi.” Triệu Ánh Thu đột nhiên mất hứng vội vàng đứng dậy dọn dẹp.
“Anh Diệp Thiên anh không bị bỏng chứ?”
“Không sao.” Diệp Thiên xua tay mặt không hề để lộ cảm xúc.
Chỉ có điều Lâm Khuê đứng sau anh đã bắt đầu trỗi lên sát khí.
“Ha, đây không phải là Triệu Ánh Thu sao? Chị về từ khi nào đấy? Tôi còn tưởng chị muốn lấy chồng ở thủ đô cả đời không về nữa chứ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT