“Tôi thấy cậu không phải là người ở dây, là ngài Chung giới thiệu cậu tới đây phải không?”

Ông chủ đặt hũ muối trước mặt Diệp Thiên rồi lên tiếng một cách bình tĩnh.

“Phải thì sao, không phải thì sao?”

Diệp Thiên tự cho muối vào bát của mình.

“Ở đây có bao nhiêu người là người địa phương, còn lại đều là người ngoài à?”

Ông chủ làm mỳ, nhưng sắc mặt nghiêm nghị lại.

“Mười người thì có một hai người. Nếu không tính người ngoài thì dân ở đây cũng chỉ tầm cái chợ nhỏ, sao có thể giàu có thế này?”

Diệp Thiên nắp hũ muối lại: “Nói như vậy thì cứ mười người thì có tám chín người không phải dân ở đây? Thú vị đấy!”

Nói xong, anh bưng bát cháo đi ra ngoài, nhưng vừa mới ăn thêm hai miếng lại hậm hực bỏ thìa xuống: “Thôi bỏ đi, không hợp khẩu vị, không ăn nữa. Ông chủ, tính tiền.”

Ông chủ lắc đầu với vẻ khó chịu: “Có mấy tệ thôi, nể cậu là đồng hương, tôi mời.”

Diệp Thiên quẹt quẹt miệng, hướng ánh mắt ra xa, khoé miệng nhếch lên: “Thôi bỏ đi, nấu có bữa sáng mà khó ăn thế này, tôi thấy cái tiệm này của ông nên đóng cửa thì hơn.”

Nói xong, Diệp Thiên để mười tệ xuống nhấc bước rời đi.

Ông chủ đổi sắc mặt, lúc này mới cười một cách áy náy gượng gạo với những người còn đang xếp hàng.

“Thực sự ngại quá, hôm nay tôi không bán nữa, phiền mọi người tới nơi khác ăn nhé.”

……

Diệp Thiên đi được vài bước thì điện thoại rung lên: “Thưa cậu, Tô Trần Phi đồng ý rồi. Tám giờ tối nay gặp ở tầng thượng toà nhà Lâm Hoa.” Trong giọng nói của Lí Sùng Ninh khó mà kiềm chế được sự kích động.

“Vậy tốt, nói với ông ta, tôi sẽ tới đúng giờ.”

Diệp Thiên không hề ngạc nhiên. Anh tắt điện thoại, không về khách sạn mà đi thằng về phía nam, chẳng mấy chốc đã tới một con ngõ nhỏ.

“Đi theo lâu như thế rồi thì giờ ra được rồi chứ?”

Diệp Thiên dừng bước nói từng từ một cách bình tĩnh.

“Ôi chao, không ngờ vẫn bị cậu phát hiện.”

Một giọng nói lạnh lùng vang lên, ở một góc rẽ ba thanh niên trông vẻ lấc cấc đi ra.

Chúng ăn mặc không theo một mốt nào cả, đầu tóc năm sáu màu, miệng hít hà thuốc, rất dễ khiến người ta nghĩ tới hình ảnh của những năm cũ.

“Tiểu tử, cũng được đấy, còn tưởng rằng cậu sẽ quay về trốn ở khách sạn, không ngờ còn tự cho mình vào rọ, đúng là tự mình biết mình.”

Tên đi đầu liếc Diệp Thiên một cái rồi bắt đầu lên giọng.

“Biết điều thì ngoan ngoãn theo bọn tôi. Đại ca của bọn tôi còn đang đợi gặp cậu đấy.”

Mỗi một người ngoài tới đất này đều chịu sự kiểm soát và khống chế của bọn chúng. Đương nhiên Diệp Thiên cũng không phải ngoại lệ.

“Nói cho tôi biết Tô Trần Phi có bao nhiêu đàn em ở đất này?”

Diệp Thiên không quan tâm tới lời nói của ba người này, anh chắp tay nhìn thằng vào tên cầm đầu ở phía đối diện và hỏi một cách lạnh lùng.

“Còn nữa, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu. Cậu chỉ có một cơ hội duy nhất để trả lời.” Để tránh lãng phí thời gian, Diệp Thiên lại bổ sung thêm vào câu nói vừa rồi.

“Mẹ kiếp, tiểu tử, mày còn không hiểu hoàn cảnh của mình hiện giờ à? Có cần tao…”

Tên cầm đầu ngẩng đầu lên một cách hùng hổ, hắn còn chưa dứt lời thì đã bị ngắt lời. Toàn thân hắn cứng đờ tại chỗ.

“Đại ca, nhiều lời với hắn làm gì? Trói hắn lại lôi đi là xong?”

“Đúng vậy.” Hai tên đứng sau còn chưa hiểu vừa xảy ra chuyện gì, lại còn bồi thêm với giọng điệu mỉa mai.

“Đại ca, chúng ta cùng lên, hắn còn có thể chạy được sao? Đại ca, đại ca?”

Thấy đại ca mãi chưa phản ứng lại, hai tên còn lại ngây người, chúng nhẹ nhàng vỗ vỗ vai tên cầm đầu.

“Bịch.”

Tên cầm đầu ngã cái bịch xuống đất, mắt trợn trừng. Hắn đã chết hoàn toàn.

“Chuyện này… chuyện này…, sao lại thế này được?”

Hai tên còn lại mặt mày tái mét kinh sợ, lên tiếng hỏi lại Diệp Thiên.

“Mày, mày đã làm gì anh ấy?”

Diệp Thiên vẫn lạnh lùng: “Trả lời sai đương nhiên phải chịu trừng phạt.”

Nói rồi, anh lạnh lùng nhìn hai tên còn lại: “Giờ đến mày rồi. Đừng có trả lời sai nữa.”

Tên kia bị ánh mắt lạnh như băng của Diệp Thiên nhìn chằm chằm đến mức gai cả da da đầu.

“Mày, mày rốt cục muốn gì?”

Hắn vừa dứt lời thì đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh toát. Cảm giác nghẹt thở khiến hắn sợ hãi vô cùng. Hắn còn chưa kịp hét lên thì chỉ còn thấy một màu đen thui trong đôi mắt, hắn ngã nhào ra đất.

Bịch.

Chỉ còn lại tên thứ ba bị doạ cho đến mức hai chân mềm nhũn, hắn quỳ sụp xuống đất.

Diệp Thiên chưa hề làm gì, hai người bọn chúng đã chết một cách thảm thiết rồi.

Trông thấy cảnh tượng dị thường đáng sợ, tên còn lại bị doạ cho tan nát tim gan. Hắn không dám nói thêm câu nào, chỉ sợ nói sai một từ thôi thì cũng theo gót hai tên vừa rồi.

Diệp Thiên bước lên hai bước, nhìn thẳng vào tên cuối cùng không một biểu cảm.

“Đại ca của các người không phải muốn gặp tôi sao? Đi thôi.”

Hả?

Tên kia ngây người. Không phải hắn định hỏi mình chuyên gì sao? Sao tự nhiên lại thay đổi rồi?

“Không muốn đi à? Cũng được, thế thì tôi…”

“Đi, đi…”

Tên thứ ba mặt mày tái mét, vội vàng đồng ý: “Tôi đưa anh đi, nhưng xin anh đừng giết tôi.”

Diệp Thiên khoát tay lạnh lùng: “Đừng phí lời, đi thôi.”

“Vâng vâng vâng.” Tên thứ ba vội vàng đứng dậy, ngoan ngoãn đi trước dẫn đường.

Đi ra khỏi con ngõ nhỏ, hắn lại vòng qua khu chợ. Tên thứ ba này đưa Diệp Thiên đi vào một quán bar sang trọng bậc nhất ở phía sau khách sạn Lâm Hoa.

Lúc này còn đang là buổi sáng, quán bar vẫn chưa có khách. Sau khi đi qua sảnh chính, tên này đẩy cửa căn phòng vip ra.

“Đại, đại ca của chúng tôi ở trong này.” Nói xong, hắn ngoan ngoãn đứng sang một bên.

Diệp Thiên không buồn quan tâm đến hắn, anh sải bước vào trong.

Trong căn phòng vip là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi đang dựa người vào ghế sô pha một cách thư thái. Hai bên trái và phải của hắn ta là ai cô ả thân hình nuột nà đang ép chặt vào người hắn, bầu không khí vô cùng rạo rực.

Trông thấy Diệp Thiên, ánh mắt tên này nheo lại, hắn đảo mắt nhìn tên thứ ba đang đứng sau Diệp Thiên, lửa giận ngùn ngụt.

“Mẹ kiếp, đúng là ba đứa bỏ đi, đến bắt một đứa cũng mất nhiều thời gian như vậy? Hai thằng kia đâu? Chúng mày tưởng không gặp được tao là may mắn đến rồi à?”

Giọng nói đầy nộ khí của hắn khiến tên thứ ba khi nãy mặt mày trắng nhợt. Hắn nhìn Diệp Thiên, cúi đầu không dám nói câu nào.

“Tao hỏi mày, mày điếc à?” Người đàn ông kia hét lên giận dữ, đừng nói là tên này, kể cả hai cô ả đang vờn trong lòng hắn cũng bị doạ cho toàn thân run rẩy.

“Đại ca, em em…”

“Được rồi, không có việc của cậu. Cút đi.”

Diệp Thiên khoát tay đầy lạnh lùng, tên này như được giải thoát. Hắn cắm đầu cắm cổ chạy một mạch không dám quay đầu lại.

“Tiểu tử, mày chính là tên ngoài vùng này mới đến đây hôm qua phải không? Khẩu khí cũng không tồi.”

Người đàn ông liếc Diệp Thiên, giọng nói không chút thiện cảm.

Diệp Thiên hắng giọng: “Mục tiêu của tôi là ông, những người khác rời khỏi đây.”

Người mà Diệp Thiên nói đến chính là hai cô ả kia. Hai người bọn họ liếc Diệp Thiên với ánh mắt coi thường và không có ý định rời đi.

“Tiểu tử, cậu cũng ngông cuồng đấy.”

Hắn ta vẫn lướt đôi tay trên người hai cô ả kia, sắc mặt nghiêm lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play