Một chiếc xe việt dã đang lao như bay trên đường Tân Giang chẳng khác nào một con thú điên dại.
Người lái xe là một chàng trai cũng có thể coi là khá đẹp trai, người ngồi bên ghế phụ lái không phải ai khác mà chính là Bạch Tuyết, cô ta đang reo hò.
Đằng sau bọn họ còn có một người con trai và hai người cô gái khác, có điều cả ba người này đều say khướt.
“Chị Tuyết, tối nay chúng ta đi chơi ở đâu?”
“Hay là chúng ta ra ngoài, dù sao cậu cũng có xe mà”.
“Này không hay lắm, chị Tuyết, chiếc xe này là của ông già nhà em, em phải trộm chìa khóa đấy! Tối đến, em còn phải mang về trả. Hơn nữa, chúng ta đều uống rượu, không thể chạy đi xa được. Lái xe lúc khi say xỉn là phải ngồi tù đó!”
Bạch Tuyết nhìn người con trai đang khó xử kia, lập tức hừ một tiếng lạnh tanh: “Ngưu Đào, tôi biết ngay cậu là một đứa sợ chết, biết vậy thì tôi đã không gọi cậu rồi!”
“Đúng thế, Ngưu Đào, hiếm khi chị Tuyết ra ngoài chơi, nếu đã chơi thì phải chơi cho tới bến chứ!”
“Đúng thế.… nào, dô đê!”
“A, cậu sờ đâu thế, cẩn thận tôi nói cho bạn gái cậu biết đấy...”
Sau đó, đằng sau vang lên một loạt âm thanh hỗn loạn, đến mức Bạch Tuyết nghe thấy phải đỏ mặt.
“Chị Tuyết, hay là chúng ta đi hóng gió một chút! Em đưa chúng nó về trước, dù sao mọi người cũng say cả rồi, nhỡ xảy ra chuyện gì thì không hay lắm”.
Trên mặt cậu con trai tên Ngưu Đào đã lộ ra tia lo lắng.
“Ngưu Đào, cậu thật vô dụng. Sau này đừng có ra ngoài chơi với tôi nữa!”
“Chị Tuyết, đừng thế mà, hay là… ầy… chị nói đi… muốn đi đâu?”
Bạch Tuyết cũng coi như là người có chút tiếng tăm trong cái vòng tròn quan hệ nhỏ hẹp của đám lưu manh nơi đây, hơn nữa Bạch Tuyết cũng rất xinh đẹp. Mặc dù cô ta không đẹp nghiêng nước nghiêng thành như Bạch Diệp Chi nhưng trong đám toàn bè đảng này, cô ta cũng không thiếu cậu ấm theo đuổi.
Cậu trai tên Ngưu Đào này là một trong số đó. Mặc dù bố của Ngưu Đào chỉ là ông chủ của một xưởng cắt đá nhưng cũng có giá trị lên đến chục triệu.
“Vậy mới đúng, thưởng cho cậu một cái thơm má này!”
Lúc nói chuyện, Bạch Tuyết không hề để ý việc Ngưu Đào đang lái xe, trực tiếp hôn lên má cậu ta.
“A...”
Vốn dĩ trong lòng Ngưu Đào đã có tình cảm với Bạch Tuyết, lúc này còn bị nụ hôn của Bạch Tuyết làm mất tập trung. Có thể nói, hiện giờ trong đầu của cậu ta đột nhiên trống rỗng. Không may, đúng ngay lúc này, dưới ánh đèn đường mờ ảo ngay trước mặt, có chiếc xe dừng ngay đó nhưng nó không hề bật đèn xi nhan hai bên. Vậy nên Ngưu Đào không hề có chuẩn bị trước, cộng thêm việc đang căng thẳng nên xe của họ đâm thẳng vào chiếc xe kia.
Rầm!
Đột nhiên, sắc mặt của mấy người trên xe thay đổi hoàn toàn.
Ngưu Đào vội vã xuống xe, đây là chiếc xe việt dã mà bố già nhà cậu ta yêu nhất. Bị tông như này, đợi đến khi về nhà, cậu ta không bị đánh chết mới là lạ. Nhưng đến khi cậu ta xuống xe, nhìn chiếc xe bị mình tông trúng, trong nháy mắt, thiếu chút nữa cậu ta đã không thể đứng vững.
Mẹ kiếp, chiếc xe này lại là một chiếc xe thể thao, Ngưu Đào là người hiểu biết về xe cộ, chiếc xe thể thao này ít nhất cũng tầm vài triệu.
Vậy nhưng, lúc này, chiếc khung sau của xe đã bị cậu ta tông gãy luôn rồi.
“Đệt!”
Con mẹ nó, đứa nào tông ông mày đấy!”
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc bộ đồ thể thao, vừa kéo quần vừa mở cửa xe, lắc lắc cái đầu rồi chui ra khỏi xe.
Người còn lại là một cô nàng có thân hình nóng bỏng, quần áo không chỉnh tề. Vừa xuống xe, cô ả đã kéo cánh tay của người đàn ông kia, sau đó tủi hờn nói: “Thiên Hào, anh nhìn lưỡi em đi, chảy máu rồi, bây giờ em đau quá...”
Nói rồi, cô ả bắt đầu chảy nước mắt...
Còn người đàn ông đang đứng thì đang nhíu chặt mày. Hắn ta càng đau hơn, bởi vì vừa nãy, ngay khi đến thời điểm quan trọng thì xe lại đột nhiên bị người ta tông trúng, răng của người phụ nữ rất bén, cắn đến mức hắn ta đau đớn vô cùng. Vậy nên lúc này, hắn ta đang rất rất tức giận.
“Cậu Lý, xin lỗi, xin lỗi! Tôi không phải cố ý đâu. Tôi là con trai của Ngưu Đại Sơn, chính là con trai của ông chủ xưởng cắt đá Thành Nam… Cậu Lý...”
Ngưu Đào vừa nhìn thấy người bước xuống xe là Lý Thiên Hào - con trai của Lý Trường Hà - ông chủ công ty Rượu Bá Vương Tân Thành. Mặc dù Ngưu Đào vừa nhìn là đã nhận ra Lý Thiên Hào ngay nhưng Lý Thiên Hào lại chẳng thèm phí lời với Ngưu Đào, vừa đi tới là hắn ta đã đạp một phát vào bụng Ngưu Đào.
A!
Ngưu Đào ngã lăn ra đất, ôm lấy bụng.
“Con mẹ nó chứ, kệ bố mày là ai! Mày tông xe của ông thành ra như này, mau đền tiền đi, một triệu tệ. Nếu không ông đây gọi người đập nát bấy cái xe quèn của mày, sau đó đánh gãy luôn cái chân mày đấy thằng ranh!”
Kiêu căng, bá đạo!
Trong giới nhà giàu của Tân Thành, hắn ta còn ngang ngược hơn cả Phương Thế Hoa.
Chỉ vì Lý Thiên Hào quen biết nhiều lưu manh của Tân Thành, hơn nữa không chỉ ở Tân Thành, hắn ta còn thường xuyên chơi bời với đám du côn ở những nơi khác nữa.
Lý Thiên Hào chẳng có tài cán gì nhưng khả năng tiêu tiền để kêu người đánh hội đồng người khác thì thuộc hạng chuyên gia. Mặc dù chỉ toàn đám lưu manh tép riu, chẳng có chút tiếng tăm nào nhưng vì mấy năm nay, bọn chúng giúp bố hắn ta giải quyết không ít đối thủ cạnh tranh trong việc làm ăn nên có thể nói, Rượu Bá Vương có thể phát triển được như ngày hôm nay ở Tân Thành có liên quan rất lớn đến đám lưu manh của Lý Thiên Hào.
“Sao, sao anh lại đánh người!”
Lúc này, Bạch Tuyết xuống xe và nhìn thấy Lý Thiên Hào đạp bay Ngưu Đào.
Cô ta vội vã chạy đến bên cạnh Ngưu Đào, hét lớn một tiếng.
“Ô hô, cũng được đấy nhỉ, là một người đẹp này!”
Lúc này Ngưu Đào vội vã nói nhỏ tiếng: “Bạch Tuyết, mau đi đi, Lý Thiên Hào không phải loại người tốt đẹp gì đâu!”
“He he, muốn đi à? Ngưu Đào, tao cũng từng nghe thấy tên mày, một thằng vô dụng. Tao nói cho mày biết, nhanh chóng gọi điện cho ông già nhà mày, bảo cầm một triệu đến chuộc mày về, nếu không, con mẹ nó, ông đây giết bỏ mẹ mày!”
“Cô chính là Bạch Tuyết, trông cũng ngon nghẻ đấy. Trước đây, tôi từng nghe người ta nói, chị gái cô, Bạch Diệp Chi là người tuyệt đẹp, tiếc là nghe đồn đã gả cho một tên vô dụng bất tài. Có điều, không ngờ cô cũng là một báu vật nhỉ. Nhìn cô chắc vẫn chưa có kinh nghiệm gì đâu!”
Dù sao thì mạng lưới quan hệ trong giới của Lý Thiên Hào còn rộng hơn cả đám người Hoàng Quốc Đào, Phương Thế Hoa, cho nên dù hắn ta chẳng thường ở lại Tân Thành, đương nhiên cũng chưa từng gặp Bạch Tuyết. Vừa thấy cô ta, sự rạo rực trong lòng ban nãy chưa kịp trút ra hết thì giờ lại nhen nhóm.
“Chỉ cần tối nay cô ở bên cậu đây, để cậu đây chơi một đêm, cậu đây sẽ thả nó đi, thấy được không?”
Vừa nghe thấy thế, Bạch Tuyết tức giận, sắp bùng nổ đến nơi rồi. Cái tính cục súc của cô ta chẳng thể nào che giấu được.
“Anh là cái thá gì, tránh xa tôi ra...”
Nói rồi, cô ta dìu Ngưu Đào đứng dậy rồi đi về phía chiếc xe việt dã
“Ấy, he he, có cá tính đấy!”
Lúc này, người phụ nữ gợi cảm đang bám lấy Lý Thiên Hào không khỏi tức giận, lay lay người hắn ta.
“Ha ha, đương nhiên, em cũng rất có cá tính!”
Dứt lời, hắn ta rút điện thoại ra.
“Qua đây, bên này xảy ra chút chuyện!”
Lúc này, Lý Thiên Hào nhìn Bạch Tuyết dìu tên Ngưu Đào vừa bị hắn ta đạp ngã xuống đất lên xe, hắn ta cũng không ngăn cản.
Nhưng, ngay lúc Bạch Tuyết định leo lên xe, đột nhiên có một bàn tay lớn tóm lấy cổ cô ta, sau đó kéo cô ta đến trước xe.
“A… khụ khụ khụ...”
“Bạch Tuyết...”
Lúc này, hai nam một nữ và cả Ngưu Đào ở trên xe đều không dám lên tiếng.
Bởi vì chỉ trong chốc lát đã có mười mấy người xuất hiện ngay trên đường lớn.
Bạch Tuyết nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt bỗng thay đổi hoàn toàn.
“Tôi nói rồi, hoặc là một triệu, hoặc là cô ở lại chơi với tôi một đêm. Bây giờ xem ra, cô chọn cái thứ hai nhỉ?”
Lý Thiên Hào vừa nói chuyện vừa cười, đi về phía Bạch Tuyết.
“Chúng mày, chúng mày người ở đâu. Tao nói cho chúng mày biết, tao và anh Sẹo rất thân với nhau. Nếu chúng mày dám làm bậy bạ, tao sẽ nói anh Sẹo đến xử hết chúng mày!”
Bạch Tuyết trông thấy tình cảnh lúc này, cô ta bỗng nhớ tới cảnh tượng hôm ở Hắc Sắc Tình Điều, lập tức lên tiếng hù dọa.
“Ha ha ha, anh Sẹo quen biết cô? Vậy được, cô nhanh chóng gọi điện thoại cho anh Sẹo. Tôi sẽ chống mắt lên xem, hắn ta có tới cứu cô không… ha ha ha...”
“Gọi đi....”
Ngay lúc này, tên đàn ông vạm vỡ vừa mới tóm lấy cổ Bạch Tuyết bỗng hét lớn một tiếng.
Bạch Tuyết sợ đến mức ngồi phịch xuống đất.
Bỗng nhiên vang lên một trận cười vang,
“Được, mấy người đợi đấy cho tôi...”
Bạch Tuyết lập tức rút điện thoại ra, cô ta định gọi điện thoại cho anh Sẹo nhưng cô ta không có số điện thoại, chỉ đành gọi cho Trần Minh Triết.
“Anh rể, anh mau qua đây, em đang ở trên đường Tân Giang, có người ức hiếp em...”
Vừa nói, Bạch Tuyết vừa khóc như mưa.
Lý Thiên Hào đứng một bên cười khinh bỉ. Hắn ta và Mặt Sẹo là người quen với nhau, hắn ta hiểu biết mọi thứ về Mặt Sẹo.
“Anh, anh đợi đấy! Đợi anh rể của tôi tới, tôi nhất định bảo anh ấy đánh cho mấy người răng rơi đầy đất...”
Nghĩ tới thân thủ của Trần Minh Triết vào đêm hôm đó, Bạch Tuyết nhanh chóng đứng dậy, chỉ thẳng mặt Lý Thiên Hào, nói năng ngông cuồng.
“Được thôi, vậy bọn anh sẽ ở đây đợi anh rể của em tới...”
Trần Minh Triết vốn chuẩn bị nghỉ ngơi, lúc nhận được cuộc điện thoại, Bạch Diệp Chi cũng đang ở ngay bên cạnh. Vừa nghe thấy em gái mình bị người khác ức hiếp, vội vã đòi cùng đi xem sao. Anh vốn chẳng buồn đi nhưng cũng chỉ đành phải phóng con xe điện chạy nhanh tới đường Tân Giang.
“Mấy người đừng đánh nữa, đừng đánh nữa...”
“Bạch Tuyết, em không cần nóng vội, đợi lát nữa, người anh rể gì đó của em tới, anh đây sẽ xử em trước mặt anh ta. Anh nghĩ em cũng sẽ cảm thấy vô cùng hưng phấn đấy”.
“Lý Thiên Hào, tôi đưa anh một triệu không được sao! Tôi lập tức gọi điện cho bố của tôi để ông ấy mang một triệu tới, anh để bọn họ đi, tôi ở lại đây… a!”
Vậy nhưng, Ngưu Đào còn chưa nói hết câu thì bị một tên to cao vạm vỡ đã cho cậu ta một bạt tai.
“Bây giờ là vấn đề tiền bạc sao? Chúng mày lãng phí thời gian của cậu đây quá rồi, quấy nhiễu nhã hứng của tao. Tao chẳng thiếu tiền, tao chỉ muốn đánh chúng mày. Không phục, không phục thì gọi người đi, ha ha ha...”
“Đợi anh rể của tôi tới, tôi nhất định sẽ bảo anh ấy xử đẹp mấy người!”
Dứt lời, Bạch Tuyết xông thẳng về phía Lý Thiên Hào, nhưng vừa chạy được một bước đã bị người ta siết cổ, nhấc bổng lên không, gương mặt đỏ lên, thiếu chút nữa là không thở nổi.
“Anh rể của chị? Chị Tuyết, anh rể của chị tới chẳng phải là sẽ càng hại chết chúng ta sao… a!”
Ngưu Đào biết được người “anh rể” mà Bạch Tuyết nói tới là ai. Hơn nữa, tất cả người trong giới này đều biết người anh rể của Bạch Tuyết là một tên vô dụng, một tên bất tài, khố rách áo ôm, chẳng ra cái gì cả.
Lúc này, hai tay Bạch Tuyết không ngừng vùng vẫy, oán thầm trong lòng.
Ngay khi Bạch Tuyết cảm giác như mình sắp tắt thở đến nơi, một tia sáng từ đằng xa nhanh chóng tiến tới gần. Trần Minh Triết phóng chiếc xe điện, quẹt xe một cái rất đẹp, sau đó dừng lại ngay phía trước chiếc xe thể thao. Sau khi Trần Minh Triết dừng xe ổn thỏa, anh bước xuống xe và nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, chau mày lại nói: “Thả em ấy ra!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT