Bạch Diệp Chi rời khỏi bệnh viện quay về công ty làm việc cứ thấy không yên tâm.
Mấy ngày nay, bởi vì bố mẹ và em gái Bạch Tuyết không ở nhà nên cô và Minh Triết đã sống cuộc sống hai người rất ấm áp.
Mỗi buổi sáng cô đều bị đánh thức bởi bữa sáng ngon miệng.
Trứng chiên hình trái tim, cháo trứng bắc thảo thịt nạc ấm lòng.
Lúc ra ngoài có xe đưa đón.
Buổi trưa cứ đến đúng giờ anh sẽ gọi điện thoại giục mình ăn cơm, đừng để bản thân mệt quá, cứ nghỉ ngơi một lát đi.
Bởi vì sợ người của công ty sẽ nói lời gièm pha nên giờ tan làm không đến công ty đón mình. Nhưng khi vừa về đến nhà sẽ có một mâm cơm lớn đang chờ, đều là những món cô thích ăn nhất.
Buổi tối thì dọn phòng từ sớm, sau đó giục mình đi ngủ.
Và còn tối hôm qua, rõ ràng Bạch Diệp Chi cảm thấy mình đã trúng kế, Phương Thế Hoa lại dám dùng thủ đoạn độc ác nhốt cô vào quán karaoke. Trong lúc đang mơ màng và tuyệt vọng, hình như cô thấy Trần Minh Triết đang bất chấp lao vào.
Tối hôm qua anh đã làm thế nào để đưa mình thoát khỏi chỗ đó?
Tất cả những thứ này, Bạch Diệp Chi đều chưa kịp hỏi.
Chuyện mới vừa xảy ra trong bệnh viện càng làm Bạch Diệp Chi cảm thấy cô không phải là một người vợ tốt.
Thân là vợ của Trần Minh Triết, chẳng phải cô nên tin tưởng anh vô điều kiện hay sao?
Nhưng bản thân cô thì…
Nghĩ đến anh bị hai chú cảnh sát cao to lực lưỡng đè xuống sàn nhà lạnh như băng.
Cái trán bị mẹ mình đá một phát, máu tươi chảy đầy mặt.
Bị vô số người hiểu lầm nhưng anh chẳng giải thích.
Mà sau đó dù cô đi tìm khắp nơi vẫn không tìm thấy Trần Minh Triết.
Gọi điện thoại anh cũng không nhấc máy.
Cô gần như không biết mình đã rời bệnh viện về công ty thế nào.
“Giám đốc Bạch… Giám đốc Bạch…”
Trong lúc Bạch Diệp Chi nhớ lại mọi thứ, cô nhịn không được rơi nước mắt.
Nhưng lại bị một giọng nói cắt ngang.
Vội vã lấy tay lau nước mắt, nhìn người mới đến, hỏi: “Có chuyện gì không?”
“Giám đốc Bạch… Ừ thì…”
Thân là nhân viên kỳ cựu của công ty Rượu Thanh Tuyền, ở bên cạnh Bạch Dũng Quang giải quyết các vấn đề khác nhau của công ty, tất nhiên Trương Mai biết những chuyện xảy ra gần đây trong công ty. Thậm chí cũng nghe đến tai nạn xe sáng nay, bởi vì như thế nên bà ấy mới hỗ trợ giải quyết rất nhiều chuyện.
“Cô Mai, có phải nhà máy đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Trương Mai gật đầu.
“Vốn dĩ lúc trước công ty Rượu Bá Vương đã dùng mức lương cao hơn để giành nhân viên từ công ty chúng ta, làm các đơn đặt hàng xuất hiện tình huống không đủ thời gian chuẩn bị, nhưng ban nãy các bậc thầy ủ rượu trong nhà máy cũng vậy… Họ cũng muốn xin từ chức”.
“Cái gì, sao họ lại vậy? Chẳng lẽ chúng ta trả lương cho họ chưa đủ hay sao? Hơn nữa họ đều là nhân viên kỳ cựu của công ty Rượu Thanh Tuyền, lẽ nào họ không sợ vi phạm hợp đồng?”
Phải biết rằng nếu một số nhân viên cấp dưới rời công ty, thật lòng mà nói thì cũng không sao, không ảnh hưởng lớn đến nhà máy rượu.
Nhưng nếu là thầy ủ rượu của nhà máy thì khác.
Đó đều là những người thường tiếp xúc với phương pháp của nhà máy ủ rượu.
Quyền lợi của những người này còn cao hơn quản lý cấp cao rất nhiều, đương nhiên cũng rất ít người như vậy.
“Haiz, giám đốc Bạch, cháu cũng biết tình hình gần đây của công ty Rượu Thanh Tuyền. Trong mắt họ, đơn đặt hàng đã được phê duyệt sẽ là đơn đặt hàng cuối cùng của công ty Rượu Thanh Tuyền, hơn nữa bây giờ công ty Rượu Bá Vương đang không ngừng phát triển, dường như bắt đầu điên cuồng giành nhân viên của công ty chúng ta, e rằng những thầy ủ rượu đó…”
“Dù sao thì bất kỳ ai cũng khó mà chống lại sự quyến rũ của đồng tiền…”
“Lẽ nào bọn họ… Không sợ bị kiện hay sao?”
Bây giờ Bạch Diệp Chi đang cực kỳ rối rắm, công ty lại xảy ra chuyện ngay lúc này.
Thật ra không những là nhân viên nghĩ như vậy mà đã rất nhiều lần, ngay cả Bạch Diệp Chi cũng nghĩ như thế. Mặc dù công ty Rượu Thanh Tuyền vẫn còn là công ty nổi tiếng nhưng thật ra bên trong đã mục rỗng rồi, trong thời gian ngắn, chỉ còn bốn năm đơn đặt hàng.
Mặc dù còn bốn, năm đơn nhưng bây giờ chỉ sợ đã không kịp xử lý.
“Thầy Chu nói với cô, họ cũng không còn cách nào khác. Công ty Rượu Bá Vương đã đưa ra mức lương gấp ba lần chúng ta, hơn nữa cho dù bị kiện cũng không cần bồi thường, tất cả mọi chi phí sẽ do công ty Rượu Bá Vương sẽ bồi thường, cô chỉ sợ…”
Trương Mai còn chưa nói hết câu.
Bạch Diệp Chi cũng cười gượng nói: “Haiz, đúng là rất thực tế, xã hội này là xã hội tiền bạc”.
“Cây đổ bầy khỉ tan, lúc trước công ty Rượu Thanh Tuyền giúp đỡ họ vượt khỏi cảnh nghèo khó vươn lên làm giàu, cho bọn họ cơ hội học tập làm việc, nhưng rồi cuối cùng… Cô Mai, cô hãy nói thật lòng cho cháu biết đi, bao lâu nữa cô sẽ đi?”
Bạch Diệp Chi nhìn Trương Mai đứng trước mặt.
“Nói gì vậy, cô tuyệt đối sẽ không đi, trừ phi công ty Rượu Thanh Tuyền biến mất!”
“Em đâu nói em không muốn ăn nước tương! Hơn nữa vốn dĩ trong thịt kho tàu đã có nước tương rồi…”
Trần Minh Triết cố gắng chịu đựng cơn giận.
“Anh muốn hại tôi, anh muốn tôi phải hủy dung, muốn tôi bị thâm sẹo!”
“Mẹ, mẹ xem anh ta còn nói láo kìa, anh ta có ý định này!”
Trần Minh Triết nhìn cô em vợ đang khóc nức nở, lòng bực mình.
“Tôi…”
Bốp!
Trần Minh Triết đang định nói chuyện thì bị Chu Minh Phượng tát thẳng vào mặt.
“Trần Minh Triết, bây giờ Bạch Tuyết còn đang bị thương nằm viện, chẳng lẽ cậu không thể động não suy nghĩ hay sao? Ăn nước tương sẽ bị thâm, cậu không biết à?”
“Mẹ… Con…”
Trần Minh Triết chịu thua hai mẹ con này.
“Đừng gọi tôi là mẹ, tôi không có đứa con trai xui xẻo như cậu. Cậu nói xem nếu như không phải tại câu thì liệu chúng tôi có bị bà nội đuổi ra khỏi nhà họ Bạch không? Cậu cản trở Diệp Chi tôi không nói nhưng bây giờ lại muốn đổi phương pháp khác hại Tiểu Tuyết, cậu làm người kiểu gì thế?”
“Cậu cút đi, cút đi, tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa! Cậu cút đi đâu được thì cút ra đó đi!”
Nói rồi Chu Minh Phượng trực tiếp đẩy Trần Minh Triết ra khỏi phòng bệnh, sau đó đóng cửa.
Bạch Tuyết ngồi trên giường thì cười đểu.
Trong mắt cô ta, Trần Minh Triết này là đồ nhát cấy có thể tùy tiện bắt nạt, vô tích sự.
Có lúc cô ta thật sự không biết tại sao một người xinh đẹp như chị mình lại bị đồ vô dụng này cản trở, càng nghĩ cô ta càng thấy tức giận, cũng thầm thề nhất định phải làm chị mình ly hôn với đồ vô dụng này.
Cho dù là Phương Thế Hoa hay Hoàng Quốc Đào mới xuất hiện, đều rất tốt.
Ít nhất đều là con nhà giàu, có quyền thế, có tiền tài.
Cô ta cũng có thể nương nhờ, chứ không phải giống như bây giờ, nói ra là thấy mất mặt.
Vừa nghĩ đến tới buổi tối ngày hôm ấy mình uống say, Trần Minh Triết ép mình phải về, còn cõng mình.
Vừa nghĩ đến bộ dạng của vô dụng Trần Minh Triết kia là cô ta thấy tức!
Cảm giác bị sỉ nhục!
Trần Minh Triết cũng không muốn ở trong phòng bệnh nữa, bị đuổi ra ngoài cũng đỡ.
Anh thấy đã qua buổi trưa. Anh biết chắc chắn hôm nay Diệp Chi sẽ rất bận rộn, không có thời gian ăn cơm nên anh mua một phần cà chua xào trứng mà Bạch Diệp Chi thích ăn nhất rồi đi xe điện đến công ty Rượu Thanh Tuyền.
Trong phòng làm việc của công ty Rượu Thanh Tuyền.
“Haiz, Diệp Chi, không phải cô nói xui nhưng mà nếu công ty Rượu Thanh Tuyền cứ tiếp tục như vậy thì e sẽ không kiên trì nổi một tháng. Trương Mai cô làm việc ở công ty Rượu Thanh Tuyền, quanh đi quẩn lại cũng đã hơn hai mươi năm, cô không muốn công ty Rượu Thanh Tuyền cứ thế sụp đổ”.
“Nhưng mà cô Mai, cô nói xem bây giờ chúng ta còn có cách gì?”
Bạch Diệp Chi cũng muốn thay đổi trạng thái hiện tại nhưng bây giờ công ty Rượu Thanh Tuyền loạn trong giặc ngoài, nào dễ dàng như thế.
“Trước mắt chỉ có hai biện pháp”.
“Thứ nhất chính là để nhà họ Bạch tiếp nhận, cô tin rằng ở đất Tân Thành này, nhà họ Bạch sẽ có cách thay đổi cục diện bây giờ, đấu với công ty Rượu Bá Vương!”
“Thứ hai là tìm công ty đầu tư lớn mạnh để cho ra sản phẩm mới…”
Trương Mai nói nhưng bà ấy cũng cảm thấy không thể nói tiếp được.
Công ty Rượu Thanh Tuyền bây giờ có thể tìm chủ đầu tư hay sao?
Đúng là chuyện nghìn lẻ một đêm, trừ phi phía đầu tư có vấn đề.
Cho nên nói thật ra trước mặt Bạch Diệp Chi chỉ có con đường thứ nhất.
Nhưng đây là tâm huyết cả đời của bố.
Bạch Diệp Chi biết mặc dù bố biết nhưng bố tình nguyện để công ty Rượu Thanh Tuyền phá sản rồi biến mất chứ cũng không muốn đưa cho gia tộc.
“Cô Mai, cô ra ngoài trước đi, cháu muốn yên tĩnh một mình!”
Trương Mai còn định nói gì đó nhưng chưa kịp nói đã tự nuốt trở về.
Bà ấy gật đầu, sau đó rời khỏi văn phòng.
Trong lúc Bạch Diệp Chi đang muốn nằm trên bàn làm việc khóc một trận thật to thì một người đàn ông quen đến mức không thể quen hơn đi vào văn phòng.
Trên người còn dính chút máu, Trần Minh Triết tươi cười bước vào.
“Minh Triết, sao anh lại đến đây?”
Trần Minh Triết cười khẽ, sau đó vừa đi vừa bắt đầu mở hộp cơm trong tay ra, nói: “Lúc anh vào, lầu dưới không có bảo vệ nên anh vào luôn, anh có làm phiền đến em không?”
“Anh biết em chưa ăn cơm, nhanh lên đến đây nào, có cà chua xào trứng, cà tím kho mà em thích nhất này. Bởi vì không có thời gian nên anh không tự làm được, nhưng tay nghề của quán ăn này khá được. Lúc trước anh và mấy người bạn bảo vệ đã từng ăn ở đó một lần”.
Lúc này Bạch Diệp Chi ngồi ở đó, nhìn người đàn ông trán quấn băng gạc, vừa cười vừa bày cơm nước, sau đó còn cẩn thận lau dụng cụ ăn.
Trong phút chốc, lòng cô ấm áp, nước mắt rơi như mưa…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT