Nhìn theo bóng lưng đi vào bếp của Trần Minh Triết, không hiểu sao trái tim Bạch Diệp Chi nhói lên một cái.
Ban nãy đợi cô ở bên dưới tòa nhà, anh đã ướt sũng như chuột lột rồi.
“Mau nấu canh gừng đi, dọn dẹp bếp sạch sẽ rồi ninh thêm ít cháo loãng để Bạch Tuyết uống cho ấm bụng”.
Ngay khi Bạch Diệp Chi định đi về phía nhà bếp xem tình hình của Trần Minh Triết thì nghe thấy giọng nói của mẹ mình.
“Con đi đâu đấy?”
Bạch Diệp Chi lắc đầu.
Nhưng trong lòng cô lại xuất hiện hình ảnh Trần Minh Triết ướt sũng trong màn mưa, vừa cười hì hì vừa đưa ô cho mình.
“Đúng là tạo phản mà, dám bắt nạt Bạch Tuyết nhà chúng ta. Ngoan nào, đừng sợ, mẹ gọi điện thoại cho bố con ngay, để ông ấy về xử lý cái thằng vô tích sự kia!”
Lúc này, Trần Minh Triết đã vào trong phòng bếp, bắt đầu nấu canh gừng, thao tác rất nhuần nhuyễn.
Ba năm nay, dường như anh đã quen với cuộc sống như thế này.
Ngẩng đầu nhìn cơn mưa như trút nước bên ngoài cửa sổ thông gió của phòng bếp, anh chợt nghĩ tới việc hai hôm nay Long Nhã Tuyên đã đến tìm mình hai lần, cùng với sự xuất hiện của A Báo vào buổi tối khiến Trần Minh Triết đột nhiên cảm nhận được nguy cơ.
Nghiêng người liếc mắt nhìn phòng khách đã trống huơ trống hoác, Trần Minh Triết không khỏi cười khổ.
Xem ra chẳng bao lâu nữa mình sẽ phải rời khỏi nơi này rồi.
Nếu người trong gia tộc và A Báo đã tìm được mình, vậy thì đám người của năm ấy cũng có thể tìm được mình.
Anh không thể làm tổn thương một gia đình, tuy họ cũng chẳng phải người tốt.
Vừa nấu canh, Trần Minh Triết vừa thu dọn phòng bếp lộn xộn, tiện thể ném một đống quần áo bẩn thỉu vào máy giặt.
Sau đó mới đổ canh ra.
“Minh Triết, à ờm, anh nấu xong canh gừng chưa? Mẹ bảo em...”
Bạch Diệp Chi đứng ở cửa bếp, nhìn Trần Minh Triết ướt từ đầu đến chân mà không khỏi thấy áy náy.
Nhưng Trần Minh Triết chỉ mỉm cười, bưng bát canh gừng, đi ra khỏi bếp.
“Nấu xong rồi, còn nóng đấy, để anh bưng cho Bạch Tuyết!”
Bạch Diệp Chi gật đầu.
Thời khắc này, trong lòng cô không ngừng an ủi bản thân mình, tuy rằng người đàn ông trước mặt mình không biết cầu tiến, nhưng ít nhất trong ba năm nay chưa từng oán thán nửa lời, lúc nào cũng mỉm cười với mình.
“Này, cậu...”
Nhưng chưa đợi Bạch Diệp Chi nói gì, cô đã nghe thấy giọng nói của mẹ mình vọng ra từ phòng em gái.
“Ai bảo cậu vào đây, có biết đây là khuê phòng của Tiểu Tuyết không hả? Bẩn như mọi ấy, cút ra ngoài nấu cháo đi!”
Bạch Diệp Chi đang định nói gì đó, đã thấy Trần Minh Triết đứng trước mặt mình với vẻ tươi cười không hề để bụng, cô càng cảm thấy như muốn làm gì đó mà không thể làm được.
Ba năm rồi, Bạch Diệp Chi từng nghĩ rất nhiều cách để anh chồng ngốc nghếch này phấn đấu và tiến bộ hơn, nhưng đến bây giờ vẫn chỉ là một anh bảo vệ quèn.
Nhiều lúc cô cũng tự hỏi, năm xưa bất chấp người nhà phản đối, nhất định đòi kết hôn với Trần Minh Triết – người thấy chuyện bất bình chẳng tha, ra tay cứu giúp mình, phải chăng là một quyết định sai lầm?
Năm ấy gia tộc sắp xếp cho cô “qua lại” cùng cậu chủ của nhà họ Đường ở tỉnh Thục Xuyên – Đường Anh, đồng thời cũng là cơ hội tốt để nhà họ Bạch chính thức bước ra khỏi Tân Thành, nhưng vì sự xuất hiện của người đàn ông này, Bạch Diệp Chi lựa chọn kết hôn với anh một cách chớp nhoáng, né tránh cuộc hôn nhân vì lợi ích gia tộc.
Nguyên nhân quan trọng hơn cả là vì Bạch Diệp Chi không thích hôn sự của mình được gia tộc sắp xếp.
Cũng vì thế mà gia đình Bạch Diệp Chi bị đuổi ra khỏi gia tộc, sống ở khu dân cư cũ nát này, Bạch Diệp Chi cũng biến thành dân văn phòng, ngày ngày đầu tắt mặt tối.
“Tối nay em vẫn chưa ăn cơm nhỉ? Anh đi nấu mỳ cho em ăn”.
Nói xong cũng không để ý tới ánh mắt phức tạp của Bạch Diệp Chi, Trần Minh Triết quay người vào bếp, bắt đầu bận rộn với công việc của mình.
Đối với Bạch Diệp Chi, trong lòng Trần Minh Triết luôn có tình cảm rất sâu đậm, nếu không cũng chẳng đồng ý với đề nghị khi ấy của Bạch Diệp Chi. Cũng vì khi xưa Trần Minh Triết chẳng còn chỗ nào để đi, ẩn náu ở nơi này chưa biết chừng cũng là chỗ nương náu khá ổn.
“Ăn đi, ăn xong rồi mau chóng nghỉ ngơi. Hôm nay đi làm chắc là mệt lắm, nhìn em tiều tụy đi nhiều”.
Đối với Bạch Diệp Chi, Trần Minh Triết chưa từng tiếc lời, thậm chí còn cảm thấy nói chuyện với cô rất vui vẻ.
Bạch Diệp Chi nhìn bát mỳ nóng hổi trước mặt mình, trong lòng đột nhiên có một dòng chảy ấm áp lướt qua... Đang định nói gì đó, Trần Minh Triết đã bưng cháo đi về căn phòng ở bên khác.
“Hôm nay tạm thời tha cho cậu, ngày mai tôi sẽ xử lý cậu sau!”
Mẹ Bạch vất vả lắm mới dỗ cho Bạch Tuyết ngủ được, vừa bước ra nhìn ngay thấy Trần Minh Triết đang lau nhà mà càng thêm khinh bỉ. Bà ta quyết tâm nhất định phải làm mối con gái Bạch Diệp Chi của mình cho Phương Thế Hoa ở công ty của cô.
Không cần nói đến việc mấy lần trước Phương Thế Hoa tới thăm hỏi và biểu đạt tâm ý từ âm thầm đến lộ liễu, chỉ tính riêng gia thế và bối cảnh của Phương Thế Hoa thì nhà họ Bạch cũng cần phải nịnh nọt.
Nếu đứng ra làm mối được chuyện tốt của Bạch Diệp Chi với Phương Thế Hoa, chưa biết chừng sẽ được ông cụ nhà họ Bạch coi trọng lần nữa, cũng có thể quay về nhà họ Bạch.
Còn về thằng Trần Minh Triết đang cặm cụi lau nhà, trong mắt bà ta, anh đúng là vô tích sự. Chẳng biết năm xưa có phải con gái bà ta bị mù hay không nữa? Cũng may mẹ Bạch thấu hiểu con gái, nên biết con gái mình cũng chỉ vì muốn báo đáp ân nghĩa thôi.
Nhưng tất cả mọi thứ đã kết thúc rồi.
Chỉ cần người chủ gia đình quay về, ông ấy sẽ ép Diệp Chi ly hôn, đến lúc đó là có thể tiến hành chuyện tốt với cậu ấm nhà họ Phương, cũng có thể khiến họ trở mình từ đây.
Lần trước bỏ lỡ cơ hội bắt tay cùng nhà họ Đường ở Dung Thành, lần này nói thế nào thì nói, họ không thể bỏ lỡ lần nữa, dù Bạch Diệp Chi làm loạn thế nào cũng không được!
Nằm trên giường, Bạch Diệp Chi cứ lăn qua lộn lại, không thể ngủ được, trong đầu cứ nghĩ đến Trần Minh Triết ướt chèm nhẹp, lập tức bật dậy lấy một bộ đồ ngủ sạch sẽ đặt lên chiếc giường quân dụng của anh ở bên cạnh, bấy giờ mới quay về giường, nhắm đôi mắt mệt mỏi của mình lại.
Đợi khi Trần Minh Triết thu dọn xong, lê tấm thân nặng nề quay về phòng, nhìn bộ đồ ngủ sạch sẽ và gọn gàng đặt trên giường mình, không khỏi mỉm cười. Bấy giờ anh mới thay bộ đồ bảo vệ nặng trịch và ướt đẫm trên người ra, lau khô người, mặc đồ ngủ rồi nằm lên chiếc giường quân dụng.
Lúc này cơn mưa đã ngừng, ánh trăng lành lạnh mờ mờ tỏ tỏ, xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng. Trần Minh Triết nhìn bóng hình xinh đẹp với đường cong hút hồn trên giường, không hiểu sao thấy có ngọn lửa cháy trong lòng.
Ba năm nay, Trần Minh Triết luôn sống như thế này.
Cảm nhận được sự ấm áp từ bộ đồ ngủ của mình, Trần Minh Triết cũng nặng nề thiếp đi.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Bạch Diệp Chi mở mắt ra, quay người đã nhìn thấy bộ đồ ngủ được gấp gọn gàng và đặt ngay ngắn trên chiếc giường quân dụng, không hiểu sao thấy tức giận. Chẳng lẽ anh ấy không mặc đồ ngủ mà mình đã chuẩn bị?
Bạch Diệp Chi tò mò bước tới bên cạnh chiếc giường quân dụng, cúi người ngửi ngửi bộ đồ ngủ, bấy giờ mới mỉm cười, sau đó đi đánh răng rửa mặt.
“Tối nay mấy đứa nhớ về sớm một tí, biết chưa hả?”
“Mẹ, có phải hôm nay khách quý đến nhà không ạ?”
Vừa nghe thấy mẹ Bạch nói vậy, Bạch Tuyết vốn đang ỉu xỉu chợt cất tiếng hỏi.
“Đến tối rồi mấy đứa sẽ biết!”
Trên bàn cơm chỉ có ba người đang ngồi, còn Trần Minh Triết đang gặm bánh bao chay trong bếp.
Nhưng anh không nghe thấy lời nói của mẹ Bạch, mà đang nghĩ về hoàn cảnh hiện tại của mình.
“Còn đờ ra đấy làm gì, nhanh chóng thu dọn rồi đi làm! Nhớ phải bảo vệ Bạch Tuyết ở trường học, đúng là cứ nhìn thấy mày là bực!”
Trong lúc nói chuyện, mẹ Bạch đã rảo bước đi ra khỏi phòng.
Người đi hết rồi, Trần Minh Triết đột nhiên thấy thư thái hẳn.
Anh đang thu dọn bát đũa thì âm báo điện thoại đột nhiên vang lên.
Là một dòng tin nhắn wechat từ Bạch Diệp Chi.
“Minh Triết, tối qua... tối qua... em để thuốc cảm ở tủ tivi trong phòng khách rồi, nhớ uống rồi hẵng đi làm, tối nay không cần đón em đâu, em tự về nhà được”.
Bảo cô nói câu xin lỗi, Bạch Diệp Chi thực sự không nói được.
Nhưng gửi dòng tin nhắn này xong, lòng cô cũng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Nhìn thấy tin nhắn Bạch Diệp Chi gửi tới, Trần Minh Triết mỉm cười.
Anh bước đến tủ tivi, lấy thuốc cảm.
“Em chính là người phụ nữ như vậy, em chính là vợ anh, anh biết nỗi khổ tâm của em”.
Nhưng anh chỉ trả lời bằng ba chữ.
“Anh biết rồi!”
Vừa nghĩ đến việc chẳng được bao lâu nữa sẽ phải rời xa Bạch Diệp Chi, Trần Minh Triết cảm thấy khá mất mát. Ba năm nay anh vẫn luôn nhìn thấy cố gắng của Bạch Diệp Chi, cũng nhìn rõ mặt mũi của vô số người nhà họ Bạch.
Bao nhiêu lần đám “họ hàng” nhà họ Bạch diễu võ giương oai trước mặt Bạch Diệp Chi, bấy nhiêu lần Trần Minh Triết nhìn thấy một mình cô trốn vào phòng và khóc thầm.
Đương nhiên Trần Minh Triết cũng biết, không đếm được bao nhiêu lần mẹ vợ mình cố tình lôi cái đám được coi như “thanh niên ưu tú” của nhà hàng xóm qua nhà mình ăn cơm.
Bề ngoài chỉ là giới thiệu cho nhóm thanh niên quen biết nhau, sau này quan tâm nhau trong công việc, dù gì công ty mỹ phẩm mà Bạch Diệp Chi đang làm việc cũng đứng nhất đứng nhì ở Tân Thành, rất có thị trường và triển vọng.
Nhưng trên thực tế, làm sao Trần Minh Triết không biết được ý đồ thực sự của bà mẹ vợ này.
Chẳng qua anh không quá quan tâm đến mấy thứ này, điều anh quan tâm nhất mãi mãi chỉ có cảm nhận của Bạch Diệp Chi.
Chỉ cần cô vui vẻ, anh bằng lòng làm mọi thứ...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT