Đúng lúc Tiết Long Đào chuẩn bị ra nước ngoài, anh ta đã nhìn thấy nụ hoa chớm nở đó bên bờ sông Hương. Lúc ấy, Bạch Diệp Chi chỉ là một cô nữ sinh cấp hai, nhưng khí chất xuất thần của cô đã thu hút anh ta.
Từ khi ấy, Tiết Long Đào đã lập tức ghi nhớ người con gái này và quyết định cô sẽ là người phụ nữ của mình.
Nhà họ Tiết dạy dỗ con cái rất nghiêm khắc, đáng lẽ Tiết Long Đào còn hơi kháng nghị với cuộc hôn nhân mà bố mình đã sắp xếp. Nhưng khi gặp Bạch Diệp Chi lúc cô còn là một thiếu nữ, anh ta đã hoàn toàn bị cô gái xinh đẹp của đất Tân Thành này chinh phục.
Từ lần đó trở đi, anh ta không còn nhìn ngó đến bất kỳ cô gái nào khác nữa.
Dù thời gian ở nước ngoài, có không ít cô gái tóc vàng tự nguyện dâng hiến, thậm chí Tiết Long Đào còn có tổ chức riêng của mình ở bên đó. Anh ta vốn có thể không cần về nước, vì anh ta sẽ phát triển tốt hơn khi ở bên này. Thậm chí đến khối tài sản kếch xù trong mắt những người khác là nhà họ Tiết ở Du Thành, anh ta cũng không thèm đoái hoài.
Lần này, anh ta về nước chủ yếu là vì hôn ước này.
Là vì Bạch Diệp Chi…
Mưa bụi giăng mờ.
Tiết Long Đào đứng đó, khi trời dần mưa nặng hạt hơn, cô gái tóc vàng đứng cạnh đó lập tức mở một chiếc ô ra che mưa cho anh ta.
“Cậu chủ, chúng ta vào trong thôi…”
Giọng nói của cô gái tóc vàng đầy quyến rũ. Trong mắt cô ta, người đàn ông trẻ tuổi đã dẫn bọn họ từ nước ngoài về Hoa Hạ này có một khả năng tiềm tàng vô hạn.
Là một sự thần bí với cô ta.
Với những sát thủ bị loại ra khỏi trại huấn luyện như họ, chỉ có đi theo người này thì mới có đường đi. Ít ra họ sẽ không trở thành bàn đạp cho người khác trong cơ chế đào thải khốc liệt, hay thành những cái xác khô vùi sâu trong lòng đất tại trại huấn luyện và không được ai nhớ đến.
“Alice, cô đã yêu ai bao giờ chưa?”
Tiết Long Đào đột nhiên hỏi một câu mà Alice chưa từng nghĩ tới bao giờ.
“Cậu chủ, số mệnh của tôi là cậu, nên đương nhiên đời này Alice tôi sẽ chỉ yêu một mình cậu thôi!”
Nghe thấy câu trả lời này của Alice mắt xanh tóc vàng, Tiết Long Đào chậm rãi lắc đầu, sau đó lại nhìn ra dòng sông Trường Giang đã bị hơi nước che phủ toàn bộ ở phía xa, trong lòng anh ta không khỏi cảm thán…
“Tôi chưa bao giờ nghĩ trên đời này lại có một người con gái khiến Tiết Long Đào tôi vừa gặp một lần đã nhớ mãi không quên, có lẽ đó chính là duyên phận chăng…”
“Cô ấy là ai? Thật là may mắn…”
Alice nhìn vẻ mặt rầu rĩ của Tiết Long Đào ở phía trước, thậm chí trông anh ta còn hơi có vẻ căng thẳng.
Cô ta chưa bao giờ thấy cậu chủ mình như vậy, anh ta đang tự đón cái lạnh trong cơn mưa bụi mịt mờ.
“Cô ấy tên là Bạch Diệp Chi, là vợ sắp cưới của tôi!”
Lúc nói câu này, Tiết Long Đào rất tự tin, anh ta còn đang khá nóng lòng muốn nhìn thấy cô vợ sắp cưới đã mười mấy năm chưa gặp của mình.
Người con gái đã khiến anh ta hồn xiêu phách lạc…
…
Ở Tân Thành lúc này, mặt trời đang tỏa ánh nắng tươi vui.
Bạch Diệp Chi chẳng hề hay biết gì về chuyện này đang ngồi im lặng trong căn phòng bao.
Cô uống trà, sau đó nói lên suy nghĩ của mình với cô gái mặc một bộ đồ thoải mái ở phía trước.
Có Trần Minh Triết ở bên cạnh, lúc này, Bạch Diệp Chi cảm thấy cực kỳ thoải mái.
“Có nghĩa là chị Bạch muốn hợp tác với công ty Rượu Bá Vương? Sau đó sẽ dùng khu chưng cất rượu và cả công nhân của chúng tôi rồi chia phần trăm cho chúng tôi là xong? Như vậy chẳng phải chúng tôi không làm gì mà vẫn được chia tiền hay sao?”
Cô gái xinh đẹp mặc bộ đồ thoải mái đó chính là Tô Ngọc, thật ra bây giờ, trong lòng cô ta cũng đang lo lắng không yên.
Cô ta chính là người mà Đoàn Phi đã gọi tới đưa hợp đồng vào ngày hôm qua, nên đương nhiên biết Trần Minh Triết ăn mặc bình thường, tướng mạo tầm trung và chưa hé răng nói nửa lời nào này chính là anh Trần đã hô mưa gọi gió và xử lý Tả Xà hôm qua.
Phải biết là đến Đoàn Phi mà cô ta luôn đi theo cũng phải cung kính và khách sáo với anh Trần này. Hơn nữa, sáng nay lúc cô ta đến đây, Đoàn Phi đã dặn dò cô ta phải nghe theo mọi điều sắp đặt của anh Trần, anh Trần nói thế nào thì cô ta phải làm thế đó.
Thêm nữa cô ta chỉ cần đồng ý và ký tên là xong, ngoài ra nhất định phải giữ thái độ khách sáo…
Những điều này đã cản bước Tô Ngọc. Dù cô ta cũng chẳng sợ trời sợ đất, khi đi theo Đoàn Phi cũng được không ít người gọi là chị Ngọc. Nhưng cô ta đã được chứng kiến thủ đoạn của Trần Minh Triết, nên hoàn toàn không dám ngông cuồng.
“À, đúng vậy… Nếu cô thấy không ổn, chúng ta có thể bàn tiếp… Dẫu sao…”
“Ha ha, chị Bạch, công ty Rượu Bá Vương này…”
Lúc này, Trần Minh Triết mỉm cười hờ hững, sau đó ngẩng lên nhìn Tô Ngọc, cô ta lập tức đỏ mặt và im miệng.
Cô ta vẫn đang chờ Trần Minh Triết lên tiếng.
“Khụ khụ, hay là tôi thử nói ý kiến của mình nhé?”
Trần Minh Triết chậm rãi đặt chén trà trong tay xuống, sau đó nhìn Tô Ngọc, rồi lại hướng ánh nhìn dịu dàng sang Bạch Diệp Chi.
“Minh Triết… Xin lỗi cô Tô, anh ấy không cố ý cắt ngang cuộc trò chuyện của chúng ra đâu, cô cứ nói đi”.
Tô Ngọc vừa nghe thấy thế đã vội xua tay: “Anh Trần, mời anh…”
Trần Minh Triết gật đầu. Lúc này bàn tay không an phận của Bạch Diệp Chi đang nhéo anh, nhưng lập tức đã bị anh nắm chặt.
Toàn thân Bạch Diệp Chi chợt run lên, gương mặt nhỏ nhắn cũng bắt đầu đỏ ửng.
“Cô Tô, hay là cô bán công ty Rượu Bá Vương cho chúng tôi đi?”
Hả?
Bạch Diệp Chi biến sắc mặt, sau đó cô dựa sát vào người Trần Minh Triết rồi nhéo chỗ thịt mềm cạnh eo của anh, nói nhỏ: “Anh đang làm gì thế?”
Dễ thấy lúc này, Bạch Diệp Chi đang hơi tức giận và sốt sắng.
“Cô thấy đấy, cô cũng mới tiếp quản công ty Rượu Bá Vương thôi. Hơn nữa, tôi nghe nói anh cô chỉ tốn hai trăm triệu để mua lại công ty này, thế thì chúng tôi trả ba trăm triệu để cô chuyển nhượng lại công ty này sang cho chúng tôi, cô thấy sao?”
“Dù gì thì cô cũng không biết kinh doanh. Nếu hợp tác với chúng tôi, cô muốn kiếm được một trăm triệu thì phải chờ lâu lắm, khéo còn chẳng kiếm được ấy. Nhưng nếu bây giờ, cô chuyển nhượng công ty này lại cho chúng tôi, cô có thể kiếm được ngay một trăm triệu. Mối làm ăn thế này có xách đèn đi tìm cũng không thấy được đâu, cô Tô thấy thế nào?”
Nghe thấy vậy, Bạch Diệp Chi sững người. Cô có vẻ hơi khó tin nhìn Trần Minh Triết, sau đó đang định nhỏ giọng hỏi anh vài chuyện thì Tô Ngọc chợt cười lớn nói: “Tôi thấy ý này hay đấy, dẫu sao có mua công ty này thì tôi cũng không biết kinh doanh thế nào. Chị Bạch, nếu chị đồng ý trả ba trăm triệu, tôi sẽ bán công ty Rượu Bá Vương lại cho chị, chị thấy sao?”
Hả?
Lúc này, dường như Bạch Diệp Chi cảm thấy mình không nghe rõ Tô Ngọc đang nói gì.
“Ba trăm triệu, tôi sẽ chuyển nhượng công ty Rượu Bá Vương và tất cả tài sản đi kèm cho chị”.
Hử!
“Chuyện này… Cô Tô, cô chắc chứ? Cô sẽ bán lại công ty Rượu Bá Vương cho chúng tôi với giá ba trăm triệu ư?”
Nghe thấy vậy, Bạch Diệp Chi không dám tin, vì cô thấy giá trị của công ty này không chỉ có ba trăm triệu. Hơn nữa, nếu bây giờ cô có thể thâu tóm được công ty này, chắc chắn có thể khiến công ty Rượu Thanh Tuyền thoát khỏi tình cảnh khó khăn ngay lập tức. Vả lại, còn có thể giúp công ty Rượu Thanh Tuyền bước lên một tầm cao mới. Dẫu sao khu chưng cất rượu của công ty Rượu Bá Vương cũng rất đáng giá. Với nhiều người, có lẽ đây chỉ là một lô đất bình thường, nhưng với công ty Rượu Diệp Chi thì khác, vì có thể nhận nguồn nước trực tiếp từ đây.
Điều này còn đảm bảo tiến độ sản xuất nhanh chóng cho “Thanh Tuyền Mỹ Tửu” thế hệ mới, vì có nhiều công nhân bắt tay vào làm hơn…
Lợi ích khó mà tưởng tượng nổi, đừng nói là ba trăm triệu, kể cả là một tỷ thì cô cũng sẽ đồng ý.
Nhưng trước kia, Bạch Diệp Chi không hề có ý này, vì theo cô thấy đây là điều không thể và cô cũng không dám nghĩ tới.
“Đúng… Sao, hay chị Bạch thấy đắt quá?”
Tô Ngọc chớp mắt, cố gắng tỏ ra khéo léo một chút, để lưu lại ấn tượng tốt với Trần Minh Triết.
“Ha ha, không… Không… Không đắt, không đắt…”
“Thế…”
“Thế hay là hôm nay, chúng ta ký hợp đồng luôn ở đây đi. Còn chuyện tiền nong, công ty sẽ gửi tiền vào số tài khoản cho cô sau”.
Trần Minh Triết khẽ vỗ lưng Bạch Diệp Chi đang kích động, rồi nói với Tô Ngọc.
Sau đó hai bên ký hợp đồng, rồi Bạch Diệp Chi và Trần Minh Triết rời khỏi trang viên Sâm Lâm. Dường như đến khi ngồi lên xe rồi, trên suốt quãng đường về công ty, Bạch Diệp Chi vẫn chưa phản ứng lại được.
“Minh Triết… Thế là chúng ta mua công ty Rượu Bá Vương rồi à?”
Trần Minh Triết gật đầu.
Sau đó chậm rãi nói: “Nhưng anh nghĩ em đừng nói chuyện này cho bà nội và những người khác biết vội, anh sẽ đi tìm chị Ninh và nhờ chị ta ra mặt. Dẫu sao nói chuyện chúng ta lập tức bỏ ba trăm triệu ra mua lại công ty Rượu Bá Vương cũng sẽ có rất nhiều người không tin. Hơn nữa bây giờ, dù có nhiều người xin nghỉ ở tập đoàn, nhưng vẫn còn nhiều người trong gia tộc ở lại, nên khó tránh khỏi họ sẽ thấy ganh tị nên thôi mình cứ khiêm tốn một chút”.
Bạch Diệp Chi vội gật đầu.
“Được, thế chúng ta đi gặp chị Ninh luôn nhé!”
“Hử, em nhìn mắt mình như con gấu trúc rồi kìa. Bây giờ, anh đưa em về nhà trước, mình anh đi gặp chị Ninh là được. Em ở nhà nghỉ ngơi đi, tiện thể lên kế hoạch luôn. Ngày mai có thể sắp xếp trong cuộc họp hội đồng quản trị”.
“Nhưng…”
“Ngoan nào…”
“Ừm!”
Lúc này, Bạch Diệp Chi như một cô bé ngoan ngoãn, nuốt hết những gì muốn nói vào trong bụng.
Đưa Bạch Diệp Chi về nhà, Trần Minh Triết thấy trong nhà vắng tanh, cô lập tức bế cô lên giường, sau đó đắp chăn và nói: “Em ngủ ngoan đi, không thì chồng em sẽ…”
A!
Trông thấy Trần Minh Triết đang thò tay về phía mình, Bạch Diệp Chi lập tức chui ngay vào trong chăn, sau đó nhanh chóng nhắm mắt lại.
Thấy Bạch Diệp Chi tự cuộn tròn người lại trong chăn và nhắm mắt lại trên giường, Trần Minh Triết không khỏi cười khổ lắc đầu.
Sao trước kia, anh không phát hiện ra vợ mình cũng có một mặt con nít thế này nhỉ!
Thế nhưng Trần Minh Triết vừa rời khỏi phòng, Bạch Diệp Chi đã mở mắt ra, nở nụ cười mãn nguyện… Đến khi Trần Minh Triết đi hẳn và nghe thấy tiếng khóa cửa, Bạch Diệp Chi mới ngoan ngoãn nhắm mắt lại tiếp…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT