“Trần Minh Triết, tôi nói với cậu bao nhiêu lần rồi, tôi không thích ăn trứng ốp la, chẳng lẽ cậu nghe không hiểu sao?”
Bạch Diệp Chi tỉnh dậy, vừa mở mắt ra là cô đã nghe thấy giọng nói của mẹ mình ở ngoài phòng.
“Vâng, thế con làm cho mẹ phần khác...”
Trần Minh Triết cũng vô cùng bất lực, lúc bình thường mình nấu bữa sáng mẹ vợ cũng không bắt bẻ gì, sao hôm nay lại kén chọn thế này.
“Mẹ, mới sáng sớm mà, mẹ lại làm sao thế?”
Nghe thấy giọng nói của mẹ mình, Bạch Diệp Chi lập tức tỉnh ngủ, nhưng cô chỉ mặc một bộ đồ ngủ đi ra ngoài.
“Mẹ làm sao? Diệp Chi, con nói xem Trần Minh Triết này có thật lòng thật tình hay không? Rõ ràng đã biết mẹ không ăn đồ dầu mỡ buổi sáng rồi mà con xem kìa, nó nấu mấy món này, thế không phải là muốn mẹ ăn không ngon sao?”
Dũng Quang lúc này cũng đang ăn sáng, ông ấy không hề nói một lời, trong lòng biết người vợ của mình đang cố ý gây sự với Trần Minh Triết, dù sao thì tối qua anh về nhà quá muộn, bà ta không có cơ hội.
“Mẹ, có thì ăn đi! Mẹ không thích thì để Minh Triết nấu món mới là được rồi, còn ngán hết thì ra ngoài ăn đi... sáng sớm mà đã ồn ào không tốt đâu”.
Bạch Diệp Chi vừa nói vừa gắp trứng rán trên bàn, bắt đầu ăn.
“Được lắm, Diệp Chi! Ý của con cũng là giờ mẹ đang cố ý kiếm chuyện đúng không?”
Bạch Diệp Chi đang ăn, còn chưa kịp mở miệng trả lời thì Trần Minh Triết đã lập tức giải thích: “Mẹ, Diệp Chi không có ý đó...”
“Cậu im miệng cho tôi! Tôi còn chưa hỏi chuyện cậu đâu. Cậu nói cho tôi nghe xem Trần Minh Triết, tại sao cậu lại lừa chúng tôi? Có phải cậu nghĩ tôi ít học nên dễ bị lừa đúng không?”
Hả?
Nghe đến đây Trần Minh Triết thật sự chưa kịp phản ứng, mình lừa mẹ vợ khi nào?
“Mẹ, con... con không lừa mẹ... con...”
“Còn dám nói không à? Vậy cậu nói cho tôi nghe xem tại sao cái thẻ ngân hàng kia chỉ có một triệu, hơn nữa số má còn tròn trĩnh như vậy? Tôi không tin, tối qua tôi còn nghĩ cậu khá thành thật, nhưng cậu nói thật đi, bạn học của cậu đưa cho cậu bao nhiêu tiền, hiện giờ cậu giấu bao nhiêu quỹ riêng? Cậu giấu nhiều tiền như vậy để làm gì?”
Chu Minh Phượng đang lo không có cơ hội, lúc này Trần Minh Triết vừa mở miệng thì đương nhiên bà ta phải nương theo lời của anh để làm rõ mọi chuyện.
Suốt cả đêm hôm qua, Chu Minh Phượng chỉ nghĩ đến chuyện này, càng nghĩ càng cảm thấy mình phải “lột” cho hết tiền trên người Trần Minh Triết. Mặc dù nói rằng số tiền này là bạn học cũ đưa cho anh, chỉ là bụi đối với những người có tiền kia thôi, nhưng đối với gia đình họ, đây lại là một con số khổng lồ, vả lại, Chu Minh Phượng muốn giữ hết tiền, chỉ như vậy thì trong lòng bà ta mới thoải mái được.
“Con... con...”
“Mẹ, mẹ đang làm gì thế! Hôm qua con đã nói rõ ràng với mẹ rồi mà, toàn bộ số tiền này đều là của Minh Triết, hơn nữa Minh Triết đã đưa cho mẹ một triệu còn lại rồi, mẹ còn muốn thế nào nữa?”
Bạch Diệp Chi biết mẹ của mình sẽ nhắc lại chuyện này, cô chợt nổi giận, người mẹ này của cô hiện giờ quá vô lý!
“Con đừng nói chuyện, Trần Minh Triết, cậu nói đi, cậu còn giấu bao nhiêu tiền?”
Trần Minh Triết nhìn mẹ vợ đang cố ý kiếm chuyện trước mặt mình. Anh thật sự phục rồi, người mẹ vợ này của mình đúng là thú vị, hơn nữa logic còn là kiểu không ai sánh bằng, rõ ràng là loại “tôi thấy mới là thật”.
“Mẹ... con... giờ con thật sự không có tiền, con đã đưa hết cho mẹ số tiền còn lại rồi! Không phải là mẹ giữ cho chúng con sao?”
“Hừ, số tiền còn lại? Rõ ràng là một cái thẻ mới, có đúng một triệu, cậu tưởng tôi không biết sao? Tôi nói cho cậu biết Trần Minh Triết nếu như cậu không giao số tiền còn lại ra đây thì hôm nay cậu không xong với tôi đâu! Tôi nói rõ ràng cho cậu nghe, cậu đừng tưởng lừa được tôi! Tôi đã đến ngân hàng kiểm tra thông tin thẻ rồi, nếu như cậu dám lừa tôi, tôi quyết định sẽ lập tức đuổi cậu ra khỏi nhà!”
“Mẹ, rốt cuộc mẹ làm sao thế? Đừng nói là Minh Triết đã đưa số tiền này cho mẹ, cho dù Minh Triết không đưa, đó cũng là điều bình thường thôi! Mẹ dựa vào cái gì mà bảo Minh Triết giao thẻ ra! Mẹ, mẹ quá đáng lắm rồi!”
Bạch Diệp Chi tức giận, lập tức đứng bật dậy, chắn trước mặt Trần Minh Triết, cô nhìn mẹ của mình.
“Mẹ quá đáng à! Bạch Diệp Chi, mẹ nuôi con lớn như thế này, có bao giờ để con ăn không no mặc không đủ ấm chưa? Giờ thì con hay rồi, lôi một người ở trên đường về, tùy tiện kết hôn, đã có sự đồng ý của mẹ chưa! Được, con kết hôn qua loa cùng một thằng rác rưởi như thế thì bỏ đi, nhưng con xem trong ba năm qua, Trần Minh Triết đến nhà chúng ta đã làm chuyện gì tử tế chưa, có chuyện nào mẹ có thể nói ra ngoài không?”
“Diệp Chi, trên người đàn ông không thể có quá nhiều tiền, Trần Minh Triết này thật sự không thành thật, giấu giếm kỹ như thế nữa. Bình thường, đến cả tiền mua đồ ăn cũng phải là do chúng ta đưa, đột nhiên nó có nhiều tiền như vậy, nó còn không sướng sao! Trần Minh Triết, hôm nay tôi nói cho cậu biết, nếu như cậu không nộp toàn bộ số tiền còn lại ra đây, tôi lập tức đuổi cậu ra ngoài...”
Bạch Dũng Quang ở bên cạnh đã ăn sáng xong, sau đó đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi đây.
“Ông ngồi xuống cho tôi, ông Bạch, ông nhìn con gái của ông đi... hiện giờ con bé này không coi hai chúng ta ra cái gì, còn như thế này nữa thì chẳng phải sau này, chúng ta già khọm, nằm trên giường không động đậy được, nó cũng không thèm nhìn lấy một cái à!”
“Đây là chuyện của bà với chúng nó, tôi không muốn tham gia...”
“Ngồi xuống, hôm nay không giải quyết xong chuyện này không ai được đi đâu cả!”
Chu Minh Phượng đập tay xuống mặt bàn, sau đó lạnh lùng nhìn ba người đang có mặt ở đây.
“Ôi trời... bà...”
Bạch Dũng Quang còn muốn nói gì đó, nhưng lúc này lại bị ánh mắt của Chu Minh Phượng ép buộc quay trở lại, sau đó ngậm miệng không nói gì chỉ ngồi đó, không nói thêm gì nữa.
“Mẹ, như thế này có phải quá độc tài rồi không. Trong nhà, mẹ có tiếng nói, nhưng mẹ cũng không thể kiểm soát bọn con như thế này, nếu mẹ còn như vậy, hôm nay con và Minh Triết sẽ dọn ra ngoài!”
Thấy dáng vẻ của mẹ mình, Bạch Diệp Chi thật sự nghĩ rằng liệu có phải mẹ mình đến kì mãn kinh rồi không, sao có thể vô lý như vậy.
“Được thôi, con bảo Trần Minh Triết giao hết số tiền còn lại ra đây, các con có dọn ra ngoài mẹ cũng không cản”.
Lúc này Chu Minh Phượng rất đắc ý, nhìn vẻ mặt Trần Minh Triết đứng ở đó đã vô cùng khó coi rồi, trong lòng nói: “Trần Minh Triết, tao không tin Chu Minh Phượng tao ngày hôm này không thể trừng trị mày!”
“Minh Triết, đi, kệ mẹ đi, chúng ta dọn ra ngoài!”
Bạch Diệp Chi nói chuyện xong muốn quay người về phòng thu dọn đồ đạc, nghĩ thầm cùng lắm thì ra ngoài thuê một căn phòng ở trước.
“Diệp Chi...”
Trần Minh Triết khẽ cầm tay Bạch Diệp Chi, sau đó vỗ vai cô nói: “Em thật sự muốn dọn ra ngoài với anh sao?”
Thật ra trước đây Trần Minh Triết đã có ý định này, nhưng anh không nói ra, bởi vì rất đơn giản, vì nếu như Bạch Diệp Chi không nhắc đến chuyện này thì anh cũng không thể nói ra.
“Ừ...”
Bạch Diệp Chi không hề nghĩ ngợi mà gật đầu luôn.
Bởi vì mẹ của mình thật sự không thể khiến người khác bớt lo được, vô lý như thế này, sau này sống cùng nhau sẽ cãi nhau mỗi ngày.
“Được thôi, mấy đứa dọn ra ngoài cũng được! Nhưng mẹ phải cảnh cáo trước, đầu tiên, Trần Minh Triết cậu nhất định phải giao số tiền còn lại ra, thứ hai là sau này mấy đứa cũng đừng có quay lại, cũng đừng có nhận người mẹ với người bố này!”
“Mẹ... mẹ...”
Bạch Diệp Chi thật sự sắp bị mẹ của mình làm cho tức phát khóc rồi.
Bạch Dũng Quang ngồi ở một bên chỉ cảm thấy Chu Minh Phượng hiện giờ thật sự cố tình gây sự, nhưng ông ấy lại không nói gì, chỉ tiếp tục lắc đầu.
“Anh sao thế?”
“...”
Lúc này Bạch Diệp Chi vừa muốn nói lại bị Trần Minh Triết cản lại, sau đó anh bước lên trước một bước, nhìn Chu Minh Phượng ở trước mặt. Thật ra từ trước đến nay, Trần Minh Triết luôn biết người mẹ vợ này của mình là một kẻ nịnh hót, vì tư lợi, thích chiếm món lợi nhỏ, mà làm rất nhiều chuyện, bản thân bà ta không có chính kiến riêng, người khác nói cái gì bà ta cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Chuyện này hơn nửa chắc là do cô em vợ Bạch Tuyết nói cái gì ở bên tai, nếu không mẹ vợ sẽ không đi điều tra kỹ càng, sau đó làm loạn như thế này.
Ngược lại, trước đó Trần Minh Triết cũng khá lơ là, nếu không trước đây cũng là do Thẩm Vinh Hoa tùy tiện đưa cho anh mấy tấm thẻ, anh nghĩ đến việc đưa cái thẻ kia cho mẹ vợ mình, có lẽ trong thời gian ngắn bà ta sẽ không ngừng gây rắc rối, nhưng không ngờ lại náo loạn như thế này.
“Mẹ, đây là số tiền còn lại, mẹ có thể đi điều tra cho kỹ, mật khẩu vẫn là sinh nhật của Diệp Chi”.
Trần Minh Triết nói rồi đưa thẻ ngân hàng cho Chu Minh Phượng, sau đó quay người đi vào phòng.
“Minh Triết... Minh Triết...”
Bạch Diệp Chi đi theo Trần Minh Triết, gần như sắp khóc.
“Mẹ, mẹ làm như vậy quá đáng lắm rồi...”
Bạch Diệp Chi quay đầu lại giận dữ nói với Chu Minh Phượng.
Chu Minh Phượng cầm thẻ ngân hàng sau đó liếc mắt nhìn Trần Minh Triết đi vào phòng, lạnh lùng cười nói: “Còn dám giở trò với tôi, hừ!”
“Bà quấy quá như vậy... lần này vừa lòng chưa!”
Bạch Dũng Quang lúc này hít một hơi thật sâu, vẻ mặt bất lực.
“Liên quan gì tới ông!”
Còn Chu Minh Phượng lúc này lại liếc nhìn Bạch Dũng Quang đang ngồi đó thở dài, sau đó bỏ thẻ ngân hàng vào túi xách.
“Tôi ra ngoài đây...”
Sau đó bà ta còn ngâm nga hát với tâm trạng vui vẻ, tay rồi mở cửa xuống lầu...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT