Lại một lần nữa trông thấy pháo hoa đầy trời, Chu Minh Phượng hoài nghi, bà ta nghĩ ngợi thì thấy hôm nay ở Tân Thành không có sự kiện lớn gì, sao tự dưng lại bắn pháo hoa khắp nơi vậy.
Nói thực thì lúc này, trong lòng của bà ta vẫn có chút sầu não, hôm nay là sinh nhật của con gái cả Bạch Diệp Chi, chiều nay bà ta về nhà sớm để nấu cả một bàn đồ ăn, sau đó mới gọi điện cho Bạch Diệp Chi, kết quả, Bạch Diệp Chi nói rằng mình và Trần Minh Triết ăn ở ngoài rồi mới về.
Chuyện này khiến Chu Minh Phượng tức muốn chết.
“Sao tôi biết được, chắc là do phía hội chợ bên Tân Thành bắn đó”.
Cũng chỉ có mỗi lời giải thích này thôi, dù sao muốn làm thế này cũng cần chi một khoản lớn, chắc chắn không thể do cá nhân làm được.
“Mẹ, sao chị vẫn chưa về nhỉ?”
Tiểu Tuyết ngồi trên ghế sofa, vừa ăn kẹo mút vừa nghịch điện thoại.
Trong vòng bạn bè tràn ngập tin tức về bữa tiệc pháo hoa của Tân Thành vào tối nay.
“Ai mà biết, đợi lát nó về mẹ phải cho nó một trận! Ngày nào cũng chỉ biết đi lượn lờ với thằng vô dụng kia!”
“Đúng đó, Trần Minh Triết đúng là khiến người khác bực mình. Mẹ, con cũng chả biết chị nghĩ gì nữa, chị giống như bị Trần Minh Triết bỏ bùa vậy. Hôm nay chị thẳng thừng từ chối Hoàng Quốc Đào ở trên sân khấu giữa quảng trường, lại còn trước mặt bao nhiêu người, sau đó ngồi lên chiếc xe điện của Trần Minh Triết rời đi nữa.... Lần này coi như là đắc tội nặng với Hoàng Quốc Đào rồi. Con đoán là Hoàng Quốc Đào hận lây sang cả chúng ta luôn rồi...”
“Quốc Đào nhà người ta không phải dạng nhỏ nhen như vậy, buổi chiều mẹ còn nhận được điện thoại của cậu ta, còn hỏi mẹ là đã xem được nhà hay chưa, nói là nếu thấy được rồi thì sẽ chuyển tiền cho mẹ để mẹ đi đặt cọc trước... Chuyện lần này có mẹ, bọn nó đừng hòng phản kháng được! Tên vô dụng kia còn cho rằng vào được cửa nhà họ Bạch thì thành người nhà họ Bạch, mẹ chưa bao giờ đồng ý cuộc hôn nhân giữa nó với Diệp Chi nhà chúng ta!”
Lúc này, Bạch Dũng Quang đặt tờ báo trên tay mình xuống, sau đó nhìn hai mẹ con đang đứng trước mặt mình, lập tức nói: “Tôi nói hai mẹ con bà đúng là ăn no rửng mỡ, Diệp Chi đã là người trưởng thành rồi, lẽ nào con bé không có được ý nghĩ riêng cho mình? Hơn nữa, Minh Triết cũng là một thằng thật thà. Tôi thật không hiểu nổi sao mấy người cứ nhằm vào nó nhỉ?”
“Ông câm miệng lại cho tôi!”
Chu Minh Phượng chỉ thẳng vào mặt Bạch Dũng Quang và nói.
Vốn dĩ sau khi biết được chuyện đã xảy ra ở trên sân khấu giữa quảng trường, sự tức giận trong lòng Chu Minh Phượng vẫn chưa tới mức bùng nổ, tối đến lại còn bị con gái mình thẳng thừng từ chối, tâm trạng của bà ta đã bắt đầu muốn bốc lửa rồi. Lúc này, Bạch Dũng Quang lại còn nói giúp Trần Minh Triết, như vậy chẳng phải là đổ thêm dầu vào lửa sao?
“Bà...”
“Tôi nói cho ông biết nha Bạch Dũng Quang, từ giờ trở đi, ông đừng có phát biểu bất kỳ ý kiến nào về chuyện của Diệp Chi nữa. Lúc trước, nếu không phải do ông gật đầu đồng ý, đưa sổ hộ khẩu cho Diệp Chi thì con bé có thể kết hôn được với Trần Minh Triết sao? Trong chuyện này, từ đầu tới cuối đều là lỗi của ông, thế mà bây giờ ông còn nói giúp cái thằng vô dụng đó”.
Bạch Dũng Quang không biết nói gì.
Nhưng ông ấy biết được rằng Trần Minh Triết chắc chắn không phải người đơn giản. Mặc dù ông ấy nói chuyện với Trần Minh Triết hai lần, có thể khẳng định Trần Minh Triết thật lòng yêu con gái Diệp Chi của ông ấy. Hơn nữa, mặc dù Bạch Dũng Quang không nói nhưng ông ấy cũng biết Diệp Chi vô cùng quan tâm Trần Minh Triết. Theo ông ấy, chuyện này rất tốt, nhưng nếu thật sự có một ngày Diệp Chi ly hôn với Minh Triết, ông ấy thật sự không dám tưởng tượng người như Trần Minh Triết sẽ làm ra chuyện gì. Vậy nên ông ấy cho rằng, bất luận thế nào đi chăng nữa thì mình vẫn nên nhắc nhở người vợ có tính khí bốc đồng này của mình một chút.
“Tôi...”
“Ông câm miệng cho tôi, về phòng, đi ngủ đi!”
Chu Minh Phượng chỉ vào cánh cửa phòng đang mở, quát Bạch Dũng Quang.
Bạch Dũng Quang cạn lời nhưng lúc này ông cũng không thể nói được gì, hai mươi, ba mươi năm qua, từ một người vợ ấm áp, hiền lành đã biến thành một người có tính khí rất cục súc, bốc đồng.
“Mẹ, được rồi... Mẹ cũng đừng trút giận lên đầu bố nữa”.
Bạch Tuyết thấy tình hình căng thẳng nên vội vã lên tiếng hòa giải: “Mẹ, nói cho cùng thì vẫn là lỗi của tên Trần Minh Triết kia, mẹ không biết, hôm nay, thái độ của anh ta trên sân khấu giữa quảng trường đúng là chẳng coi con ra gì, làm con tức chết...”
Vừa nói chuyện, Bạch Tuyết vừa lướt điện thoại không ngừng, theo dõi sự kiện lớn tối nay.
“Oa, mẹ, mẹ xem... Pháo hoa được bắn tối nay là của một đôi vợ chồng kỷ niệm ba năm kết hôn làm đấy. Hơn nữa còn bắn ra dòng chữ chúc mọi người vui vẻ hạnh phúc... oa, lên cả trang đầu tin tức của Tân Thành rồi, đúng là hạnh phúc quá mà...”
Chuyện này đã thu hút được sự chú ý của Chu Minh Phượng.
“Cái này chắc phải tiêu không ít tiền nhỉ, hơn nữa ai mà làm hoành tráng như vậy chứ? Còn kỷ niệm ba năm ngày kết hôn, đúng là quá phô trương, lãng phí mà!”
Chu Minh Phượng có chút ghen tị.
Lúc nói chuyện, bà ta liếc mắt nhìn Bạch Dũng Quang đến ngồi đọc báo một bên.
“Chuyện này đương nhiên là do mấy người nhà giàu làm rồi. Có điều đúng là ghen tị và ngưỡng mộ nữ chính đêm nay quá. Nếu như có một ngày, một người đàn ông làm những điều này vì con, chắc con sẽ hạnh phúc đến chết mất!”
“Không phải nóng vội, đợi mẹ xem xét cho con mối ngon, đến khi đó sẽ còn hoành tráng hơn lần này!”
Chu Minh Phượng hiếm khi vui vẻ, cười ha ha một tiếng.
“Nghĩ xem, Diệp Chi và Minh Triết cũng kết hôn được ba năm rồi!”
Lúc này, Bạch Dũng Quang phải cảm thán một câu.
Có điều, ngay giây sau, ông ấy phải nhanh chóng im miệng lại, bởi vì Chu Minh Phượng sa sầm mặt mày nhìn ông ta.
Ngay lúc này, cửa nhà mở ra.
Bạch Diệp Chi nắm tay Trần Minh Triết bước vào nha.
“Bố, mẹ, Tiểu Tuyết, mọi người đều chưa ngủ sao!”
Tâm trạng của Bạch Diệp Chi hôm nay thực sự rất tốt. Lúc nói chuyện, khuôn mặt ngập tràn sự hạnh phúc, còn vô thức dựa người vào vòng tay của Trần Minh Triết.
Chu Minh Phượng lập tức đứng dậy, kéo lấy tay Bạch Diệp Chi, lôi cô ra.
“Đi đâu vậy, tối muộn mới về nhà?”
“Mẹ, con với Minh Triết ở bên ngoài...”
Lúc này, Chu Minh Phượng sa sầm mặt mày nhìn Trần Minh Triết đứng trước mặt.
“Ai cho cậu bước vào... Đây là nhà tôi, không hoan nghênh cậu!”
Vừa nghe thấy thế, Bạch Diệp Chi vội vã lắc lắc tay Chu Minh Phượng.
“Mẹ, mẹ lại thế rồi!”
“Cái gì mà lại nữa rồi. Bạch Diệp Chi, con có biết hôm nay là ngày gì không. Chiều nay mẹ đã về nhà từ sớm, nấu cho con cả một bàn thức ăn, còn con thì sao? Một cuộc điện thoại thông báo mình ăn cơm bên ngoài với tên vô dụng này là gạt người nhà qua một bên. Con nói, rốt cuộc con có quan tâm đến người mẹ này không?”
Chu Minh Phượng ấm ức nói.
Kể từ khi Trần Minh Triết bước vào nhà này, bà ta rất ít khi nấu ăn và thu dọn nhà cửa, nhưng hôm nay bà ta chuẩn bị một bàn thức ăn là vì đứa con gái của mình.
“Đúng thế, chị, không phải em nói chị chứ! Hôm nay chị thật sự có chút quá đáng, mẹ bận bịu cả buổi chiều, chuẩn bị cả bàn thức ăn, toàn là món chị thích, còn đặt bánh gato cho chị nữa. Gọi điện cho chị thì ban đầu chị không nhấc máy, sau đó nhấc máy rồi thì lại nói là ăn ở bên ngoài...”
“Ngày hôm nay là sinh nhật con nhưng cũng là ngày xui xẻo của mẹ”.
Bạch Tuyết vừa nói vừa lạnh lùng nhìn Trần Minh Triết đứng ở một bên.
Ánh mắt tràn ngập sự coi thường.
“Mẹ, con xin lỗi, hôm nay là do con không suy xét chu đáo, là do con kéo Diệp Chi ra ngoài ăn!”
Trần Minh Triết nhìn bàn thức ăn dường như chưa ai đụng đũa, còn cả chiếc bánh kem còn đang cắm nến, trong lòng anh cảm thấy, thực sự hôm nay anh không nên ích kỷ chiếm lấy Diệp Chi, vẻ mặt đầy áy náy, nói.
“Đừng gọi tôi là mẹ, ai là mẹ cậu chứ, hơn nữa, Trần Minh Triết, tôi đã nói rất rõ ràng với cậu rồi, đây là nhà của tôi, nhà chúng tôi không chào đón cậu, cậu cút ngay đi cho tôi, nghe thấy không... Hôm nay là sinh nhật của Diệp Chi, tôi không muốn cãi nhau với cậu, cậu mau chóng cút khỏi nhà của tôi. Còn nữa, ngày mai, cậu ngoan ngoãn đi ly hôn với Diệp Chi cho tôi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo với cậu”.
Chu Minh Phượng vừa nghĩ tới sự tủi hờn của mình, lại nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy ý cười ở trước mắt, bà ta cảm thấy Trần Minh Triết đang giễu võ giương oai trước mặt mình.
Bỗng nhiên bà ta nổi bão....
“Mẹ...”
“Mẹ...”
Bạch Diệp Chi nhíu chặt mày, lập tức kéo Trần Minh Triết.
“Minh Triết, anh vào phòng trước đi!”
Hôm nay, Bạch Diệp Chi sẽ không để mẹ mình nổi nóng đuổi Trần Minh Triết ra ngoài thêm lần nữa!
“Nhưng mà...”
“Yên tâm, em sẽ xử lý ổn thỏa...”
Cô lập tức đẩy Trần Minh Triết vào trong phòng, sau đó đóng chặt cửa lại.
“Ê ê, Diệp Chi, con có ý gì... Con có biết nhà chúng ta đã bị Trần Minh Triết hại đến mức nào rồi không? Lẽ nào con còn muốn bảo vệ tên vô dụng ấy...”
“Đúng vậy đấy! Chị, theo em thì chị nên nghe lời mẹ đi, ly hôn với Trần Minh Triết đi. Em thấy Hoàng Quốc Đào rất tốt, ít nhất thì Hoàng Quốc Đào có thể cho chị cuộc sống đầy đủ cái ăn cái mặc, không lo nghĩ nhiều. Hơn nữa Hoàng Quốc Đào còn có tài cán, sau này nhà chúng ta sẽ không bị ai chèn ép nữa”.
“Diệp Chi, con xem em con đã nói vậy rồi, đây đều là vì hạnh phúc nửa đời sau của con, con không được qua loa, đừng có cố chấp nữa, nghe lời mẹ, nha!”
Lúc nói chuyện, Chu Minh Phượng bỗng cảm thấy chua xót trong lòng. Trong lòng bà ta vừa hận vừa tức nhưng cũng có phần đau xót.
Đứa con gái lớn này của bà ta luôn nghe lời mẹ từ bé, bây giờ, nó lại vì một người đàn ông mà bắt đầu phản đối, chống lại mình, cố ý chọc mình tức giận nữa.
Khi này, Bạch Diệp Chi muốn khóc nhưng lại không ứa nổi nước mắt. Cô thực sự rất muốn nói ra rằng Trần Minh Triết thực sự rất giỏi, anh quen biết được cả Ninh Phương – giám đốc điều hành đoàn Thẩm Thị, thậm chí màn pháo hoa rực rỡ ở Tân Thành đêm nay là do anh vì cô mà tạo ra...
Vậy nhưng, khi cô muốn lên tiếng, đột nhiên bị tiếng sụt sịt mũi của Chu Minh Phượng cắt ngang.
“Được rồi, được rồi... Diệp Chi, hôm nay là sinh nhật con, mẹ cố ý chuẩn bị món sườn xào chua ngọt mà con thích ăn nhất, còn cả bát mỳ trường thọ nữa... nào....”
Chu Minh Phượng nhanh chóng ném cho Bạch Tuyết một ánh nhìn.
Bạch Tuyết lập tức đưa đôi đũa cho Bạch Diệp Chi.
“Mẹ, con đã ăn no...”
Có điều, khi Bạch Diệp Chi trông thấy tròng mắt ngấn lệ của mẹ, trong lòng cô ngập tràn sự cảm động.
Trong lòng cô, mẹ cô luôn là người rất nghiêm khắc nhưng cô biết rõ, mẹ cô yêu cô hơn cả đứa em gái. Dù sao, Chu Minh Phượng cũng gửi gắm quá nhiều kỳ vọng lên người cô, nhưng có vẻ như bản thân cô lúc này đã làm bà thất vọng rồi.
Cho nên cô cũng không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ ăn cho xong.
“Được rồi chị, thổi nến đi... Chị không về, cả nhà chẳng ai dám động vào cái bánh kem luôn đấy!”
Bạch Diệp Chi gật đầu.
Chỉ là trong lòng cô cảm thấy trống rỗng, không có Minh Triết ở bên cạnh thổi nến cùng mình, cô chẳng có tâm trạng ước ao gì nữa.
Chu Minh Phượng đưa tay sờ khuôn mặt của Bạch Diệp Chi, nói: “Diệp Chi nhà chúng ta lại lớn thêm một tuổi rồi, năm nay đã hai sáu rồi. Từ nhỏ, con luôn là niềm kiêu hãnh của bố mẹ. Hồi bé, em gái Tiểu Tuyết của con thích chơi bời lêu lổng, thường xuyên gây chuyện với các bạn, thi thố không đạt nhưng con thì khác. Từ nhỏ, con đã là niềm tự hào của cả nhà!”
“Còn nhớ hồi mẹ mang thai con, công việc của ba con cũng vừa mới phát triển một chút, ông ấy chạy đôn chạy đáo ở bên ngoài suốt ngày, không thấy tăm hơi đâu. Khi ấy, mẹ vẫn còn đi làm ở xí nghiệp của gia đình, lúc đó, khi tan làm, trời đã tối đen như mực, trên đường đi về nhà một mình, mẹ luôn nghĩ, sau này, đứa bé trong bụng lớn lên sẽ kế thừa toàn bộ gia sản của bố nó, sau đó sống một cuộc sống hạnh phúc. Đến tháng sắp sinh, mẹ mới nghỉ việc ở xí nghiệp gia đình. Khi đó, bố con ngày nào cũng có tiệc rượu bên ngoài, rất muộn mới về nhà. Một mình mẹ ở nhà, vác cái bụng to chình ình tự mình nấu cơm, tự mình dọn dẹp nhà cửa, tối đến, bố con say rượu trở về, mẹ còn phải đun nóng canh giải rượu cho ông ấy”.
“Mẹ còn nhớ, hôm sinh con, lúc mẹ ở nhà trở dạ, nước ối đã vỡ rồi, lúc ba con về đến nhà, cả người mẹ đang đau quằn quại trên giường, không đứng dậy nổi, mẹ còn chẳng biết được mình đến bệnh viện kiểu gì... Khi ấy, mẹ đã nghĩ, sau này, đứa con đầu lòng này dù là nam hay nữ, mẹ đều sẽ nuôi dưỡng nó thành niềm kiêu hãnh của nhà họ Bạch!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT