Đối mặt với câu hỏi của ông cụ Lâm, Vương Côn bảo người gọi bố mẹ Trần Ngọc Đình là Vương Lệ và Trần Đông Lai đến, hỏi:
“Lệ Lệ, Ngọc Đình đến chưa?”
Vợ chồng Vương Lệ cảm thấy hơi khó xử và sợ hãi, họ đến nhà họ Vương trước ba người Nhạc Huy. Kết quả vẫn không kịp nói với Vương Côn chuyện Trần Ngọc Đình đã đăng ký kết hôn với người khác thì nhà họ Lâm đã đến.
Trong tình huống này, Vương Lệ không biết nên làm sao, cũng không biết phải giải thích thế nào.
“Bố, chú Lâm, Ngọc Đình không đi với bọn con. Có lẽ tối nay nó mới đến, ngày mai con sẽ dẫn nó đến gặp bố”.
Vương Lệ chỉ có thể nói qua loa lấy lệ, bây giờ bà không dám nói chuyện Trần Ngọc Đình đã nhận giấy kết hôn trước mặt ông cụ Lâm.
Nghe vậy, Vương Côn thở dài nhưng không nói gì.
Ông ta cũng không yêu thương đứa cháu gái Trần Ngọc Đình này mấy, dù sao cũng đã trưởng thành rồi mới quay về nhận họ hàng, như vậy còn tình cảm gì nữa.
Nhưng Trần Ngọc Đình lại có ngoại hình khá đẹp, dưới sự ảnh hưởng của Trần Đông Lai, cô vừa có kiến thức vừa hiểu chuyện không làm mất mặt nhà họ Vương. Thế nên ông cụ mới bảo Trần Ngọc Đình kết hôn với Lâm Tử Hùng nhà họ Lâm.
Toàn bộ nhà họ Vương chỉ có hai người có dung mạo xinh đẹp, một là Vương Tiểu Nguyệt, người còn lại là Trần Ngọc Đình.
Vương Tiểu Nguyệt là hòn ngọc quý ông ta nâng trong tay, ông ta không thể gả cô ta cho nhà họ Lâm. Nhà họ Vương có tầm nhìn xa, Vương Tiểu Nguyệt là viên ngọc dĩ nhiên phải gả đến một gia đình có quyền có thế ở thủ đô.
“Thế à, vậy thì ngày mai”, ông cụ Lâm nghe vậy cũng chỉ gật đầu, không nói gì thêm.
Vương Lệ và Trần Đông Lai vốn tưởng cứ qua loa lấy lệ vậy là xong, nhưng lúc này một người phụ nữ đột nhiên bước đến từ bên ngoài hành lang, cô ta cười khẩy nói:
“Sao cô út lại nói dối thế? Còn dám gạt người lớn, vừa rồi cháu còn thấy em Ngọc Đình ở trước sân kia kìa”.
Cô ta vừa dứt lời, cả người vợ chồng Vương Lệ bỗng cứng đờ.
Một người lớn tuổi ngồi ở vị trí chính giữa nhíu mày, trầm giọng nói:
“Tiểu Nam, còn đang có khách ở đây, đừng ăn nói bậy bạ!”
“Cháu không nói bậy, ông chú hai à, lúc nãy cháu thật sự thấy em Ngọc Đình. Nó còn chào cháu nữa đấy”, Vương Nam bước vào giọng điệu chắc nịch nói: “Hơn nữa nó còn dẫn theo một người đàn ông đến nhà họ Vương chúng ta nữa, cứ luôn miệng gọi là chồng rất thân mật. Mọi người nói xem em Ngọc Đình tùy tiện gọi một người là chồng, đúng là không biết xấu hổ”.
Vương Nam vừa dứt lời, mọi người đều sửng sốt, ai nấy cũng biến sắc.
“Cái gì?”, ông già vừa nãy lập tức đứng dậy vội nhìn về phía hai người anh của mình.
Vương Côn và ông cụ Lâm đồng thời cau mày, nhưng dù sao họ cũng là người từng trải qua sóng gió, chút chuyện nhỏ này không thể khiến họ kinh ngạc đến bật người dậy.
Chỉ là sắc mặt Lâm Tử Hùng đứng phía sau ông cụ Lâm cực kỳ khó coi.
Trần Ngọc Đình hẹn hò bí mật với đàn ông khác ở nhà họ Vương. Chết tiệt, nếu chuyện này truyền ra ngoài, chẳng phải là cắm sừng Lâm Tử Hùng ngay trước mặt các quan chức cấp cao của tỉnh Giang Kiên sao?
“Tiểu Nam, những gì cháu nói là thật à?”, Vương Côn lên tiếng hỏi.
“Ông nội, tất nhiên là thật rồi, cháu nào dám gạt ông và ông Lâm. Không tin ông có thể gọi Tiểu Thần đến hỏi, cháu và nó tận mắt nhìn thấy”.
Vương Nam vươn cổ kích động nói, trong lòng càng cảm thấy vui sướng.
Cô ta được coi là chị cả trong lớp trẻ của nhà họ Vương, mấy đứa em trong nhà đều phải nghe lời cô ta. Nhưng Trần Ngọc Đình này lại như kẻ quái dị, tự ý làm việc, không chịu nghe theo những gì cô ta dạy bảo.
Dù vào những ngày lễ tết, cô ta đích thân gọi nhưng Trần Ngọc Đình cũng không đến, điều này khiến Vương Nam cảm thấy rất khó chịu.
“Lẽ nào Ngọc Đình thật sự dẫn đàn ông về nhà à? Lẽ nào nó không biết hai nhà sắp kết thành thông gia sao? Sao lại không hiểu chuyện như vậy?”
Lúc này ánh mắt mọi người trong đại sảnh đều nhìn về phía vợ chồng Trần Đông Lai và Vương Lệ.
Trong từng ánh mắt có bất mãn, có lo lắng, cũng có hả hê vui sướng. Nhất là Vương Côn, mặc dù gương mặt ông ta không hiện lên cảm xúc gì nhưng mọi người đều biết chắc chắn ông cụ đang tức giận.
Nếu không cho ông ta một lời giải thích hợp lý, e là cả nhà Vương Lệ gặp phải họa lớn rồi.
“Lệ Lệ, Ngọc Đình quen bạn trai, lẽ nào hai người làm bố mẹ mà không biết sao?”
Vương Côn nghiêm nghị nhìn Vương Lệ và Trần Đông Lai, mặc dù giọng ông ta rất bình tĩnh nhưng lại đầy uy nghiêm.
“Bố, con và bố Ngọc Đình… quả thật có biết chuyện này…”
Lúc này, Vương Lệ cũng không dám giấu nữa, chỉ đành nói sự thật.
Vừa dứt lời, mọi người trong đại sảnh đều kinh ngạc, nhíu mày liên tục lắc đầu. Con gái không hiểu chuyện thì đã đành, lẽ nào ngay cả bố mẹ cũng không hiểu chuyện vậy à?
Vương Lệ cúi đầu, nói sơ lược về chuyện của Nhạc Huy và Trần Ngọc Đình cho mấy người Vương Côn nghe. Dĩ nhiên họ cũng nói luôn chuyện hai người kia đi nhận giấy kết hôn.
Bầu không khí trong đại sảnh bỗng trở nên khác lạ.
Ai mà ngờ nữ chính sắp kết hôn lại ở bên ngoài nhận giấy kết hôn với người đàn ông khác từ lâu. Nhất thời, đừng nói là người nhà họ Lâm, ngay cả nhà họ Vương cũng vô cùng tức giận, sắc mặt u ám thở dài.
“Làm bậy, đúng là làm bậy! Tiểu Lệ, chúng tôi đã sớm nói chuyện mối hôn nhân này với cháu rồi mà, sao cháu lại không nhắc với Ngọc Đình sớm? Hai người làm như vậy thì ông Lâm, cậu Lâm sẽ nghĩ thế nào?”
Một ông chú đứng bật dậy, liên tục gõ gậy xuống đất, chỉ thiếu điều gõ lên đầu Vương Lệ và Trần Đông Lai.
Hai người sợ hãi, tự biết mình đã chọc vào ổ kiến lửa, cũng không biết nên nói gì để người lớn nhà họ Vương bớt giận.
“Trần Đông Lai, uổng công cậu là giáo sư đại học, cậu dạy dỗ con gái thế nào đấy?”
Lại là một ông chú giọng điệu kỳ quái nói.
Vương Lệ không có địa vị gì trong nhà họ Vương, dĩ nhiên Trần Đông Lai lại càng không có địa vị gì. Một người bình thường như ông đối mặt với lời mắng nhiếc của người lớn trong gia tộc, cũng chỉ có thể để mặc người ta chỉ trích.
“Xin lỗi các vị, đúng là do tôi dạy dỗ không nghiêm khắc. Người làm bố tôi đây quả nhiên đáng trách, tôi xin lỗi ông cụ nhà họ Lâm và cậu Lâm”.
Sắc mặt Trần Đông Lai khá lúng túng, ông vội cúi đầu xin lỗi ông cụ Lâm và Lâm Tử Hùng.
“Không sao, thanh niên bây giờ đều có suy nghĩ của mình mà. Bây giờ chú trọng việc tự do yêu đương, tự do kết hôn, ông già tôi đây vẫn rất thoáng”.
Dù sao ông cụ Lâm là nhân vật lớn cùng thế hệ với Vương Côn, là bậc tiền bối khiến nhiều doanh nhân ở tỉnh Giang Kiên đều phải kính trọng. Mặc dù ông ta rất bất mãn nhưng cũng không thể mất bình tĩnh trước mặt mọi người.
Ông ta cũng chỉ đành cười, sau đó vung tay áo bảo Trần Đông Lai đứng dậy.
“Ông Lâm, bố, từ trước đến giờ tính cách Ngọc Đình vẫn luôn độc lập. Bọn con cũng không ngờ nó lại tự mình đi lấy giấy kết hôn. Lúc bọn con phản ứng lại thì đã không kịp nữa rồi”, Vương Lệ cũng vội nói, bà sợ ông cụ lại trách tội.
Vương Côn bất lực lắc đầu, chỉ đành tỏ ý xin lỗi nhìn ông cụ Lâm:
“Ông Lâm, thật sự xin lỗi, để ông xem trò cười này. Chuyện này, tôi xin lỗi ông”.
Ông cụ Lâm xua tay cười nói:
“Haiz, ông Vương khách sáo như vậy làm gì, chúng ta lại chẳng phải người ngoài”.
“Bọn trẻ bây giờ đã không còn xem trọng mấy lời ước hẹn của bố mẹ nữa rồi. Đám già chúng ta cũng nên nghĩ thoáng một chút, ngay cả Tử Hùng trước đây cũng có vài cô bạn gái, đây cũng là chuyện bình thường”.
“Ngọc Đình có thể tìm được bến đỗ cho mình, ở cạnh người nó thích thì tôi cũng mừng cho nó”.
Dứt lời, ông ta nhìn Lâm Tử Hùng đằng sau cười nói:
“Tử Hùng, xem ra cháu và Ngọc Đình không có duyên phận. Nhưng không quan trọng, hai nhà chúng ta sẽ mãi là bạn, cháu nên chúc phúc cho người ta biết không?”
Vương Côn cứng đờ người, thật ra ông ta đã nhìn ra ông cụ Lâm rất bất mãn. Nhưng chuyện này cũng là nhà họ Vương đuối lý, ông ta cũng chỉ có thể thầm thở dài, oán hận cả nhà Vương Lệ làm ông ta mất mặt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT