Chương 834 – Thu nhận cô ta

Lệ Băng Ngưng nhìn Bích Tiêu rồi nói: “Hắn đã làm gì thì hắn biết, cô tự đi mà hỏi hắn!”

Bích Tiêu nhíu mày nhìn Trần Dương, Trần Dương cũng bất lực: “Lệ tiên tử, cô không cần thanh danh thì mặc xác cô, nhưng ta cần. Chúng ta thật sự không có tiếp xúc gì quá thân mật cả”.

“Thế à?”

Lệ Băng Ngưng bất chấp tất cả. Cô ta thầm nghĩ, nếu chọc giận Trần Dương thì hắn sẽ gửi những tấm ảnh kia đi, lúc đó thì mình tiêu đời, chắc chắn sẽ trở thành trò cười cho tất cả mọi người.

Kết quả xấu nhất đã là như thế rồi, còn kết cục nào xấu hơn không?

Mình đã chạy đến Lan Đình Tiên Cung rồi, đã nói những lời này thì trong mắt người khác, mình đã có gì đó mờ ám với Trần Dương mà không thể nói ra rồi.

Người này thiên tài trác tuyệt, cũng xứng với mình.

Nghĩ vậy, tim cô ta đập nhanh hơn.

“Được, chỉ mình ngươi cần thanh danh, ta không cần. Hôm nay, trước mặt tất cả mọi người, ta phải lột [email protected] bộ mặt thật của ngươi. Ta, đường đường là thánh nữ của Quảng Hàn Cung mà lại bị ngươi bỏ rơi!”

Há!

Tiếng bàn luận xung quanh càng lớn, đệ tử của những đạo trường khác cũng nghe tiếng chạy tới hóng hớt.

Ôi má, cái gì mà bỏ rơi?

Trần Dương ngơ cả người.

Chuyện từ bao giờ thế? Sao anh không biết gì cả? Rốt cuộc bà la sát này muốn làm cái gì vậy?

“Diệp Lương Thần, đồ phụ bạc này, ta…”

Trần Dương nhìn bờ vai đang run rẩy của Bích Tiêu thì thầm nói tiêu đời rồi, cứ để cô ta nói tiếp thì mình có nhảy xuống sông ngân hà cũng không rửa sạch.

Anh nắm cổ tay cô ta và cả Bích Tiêu rồi Na Di trở về viện của mình.

Mới chớp mắt đã biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người.

Lần này cả người bị hại và bị cáo đều không còn ở đây nữa, mọi người mạnh dạn bàn tán.

Đám người Ngưu Đại bĩu môi: “Gì thế chứ, mắt nhìn của sư đệ kém thật chứ chẳng chơi, lại đi trêu cọc cô gái xấu xí như thế!”

“Chứ còn gì nữa, Lưu sư tỷ vẫn là người đẹp nhất”.

Trần Dương nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết được bên ngoài xảy ra chuyện gì, chắc chắn là chuyện này đã truyền đi khắp rồi.

Trở về viện của mình, Trần Dương thiết lập kết giới.

Lệ Băng Ngưng muốn hét lên nhưng Trần Dương đã dùng Đại Đạo Cấm Phong để giam cầm cô ta lại.

“Sư tỷ, tỷ nghe đệ nói, đệ và cô ta thật sự không có gì cả”.

“Ngươi nói bừa, ngươi lừa cô ta, rõ ràng ngươi đã động tay động chân với ta, không những thế ngươi còn ép ta…”

“Câm miệng”.

Trần Dương trực tiếp điểm huyệt khiến cô ta không nói được nữa.

“Sư tỷ, hôm đó ở tháp Vạn Đạo, cô ta buông lời ác ý, đệ tức quá nên mới ép cô ta chụp vài tấm hình mà thôi”.

Trần Dương lấy máy truyền ảnh ra, đưa những hình ảnh ép cô ta chụp lúc trước cho Bích Tiêu xem: “Tỷ xem đi này!”

 

Bích Tiêu nhìn những tấm hình trong đó thì bật cười.

Lệ Băng Ngưng trong đó không hề có dáng vẻ gì của một nữ thần.

“Đệ đấy, cứ thích trêu chọc người ta, chẳng trách người ta lại tìm đến tận cửa! Đệ không biết là nam nữ thụ thụ bất thân à?”

Bích Tiêu thở phào nhẹ nhõm, sau khi biết sự thật thì cô ấy cũng không giận nữa.

Trần Dương lau đi giọt nước mắt còn vương trên khóe mắt của cô ấy: “Được rồi, đừng đau lòng nữa, đệ thật sự không có lừa tỷ”.

“Ừ, ta biết rồi”.

Bích Tiêu nín khóc rồi nhìn Lệ Băng Ngưng mặt mũi đỏ bừng: “Lệ tiên tử, chuyện này là sư đệ của ta sai, chúng ta nhận sai với cô. Ta bảo sư đệ của ta xóa hết những tấm ảnh này được không? Dù sao thì cũng liên quan đến thanh danh của cô, với cô thế này cũng không ích lợi gì”.

Trần Dương giải trừ cấm phong, Lệ Băng Ngưng có thể nói chuyện được: “Xóa là xong chuyện à? Ta muốn hắn phải quỳ xuống xin lỗi ta trước mặt tất cả mọi người!”

“Lệ tiên tử hơi quá đáng rồi đấy nhỉ? Dù sao thì cô là người gây sự trước. Nếu hôm đó sư đệ của ta giết cô trong tháp Vạn Đạo thì làm gì có chuyện ngày hôm nay được?”

“Thì giết đi này, cô bảo hắn giết ta đi! Hôm nay nhiều người chứng kiến như vậy, nếu cô không sợ gây ra đại chiến tông môn thì cứ việc giết. Ta đã bị hắn khinh nhờn sỉ nhục, thanh danh cũng chẳng còn nữa, chết thì lại khỏe quá đi ấy chứ”.

Hơn trăm năm nay cô ta cho rằng là lịch luyện, nhưng kết quả thì sao.

Bản thân cô ta lại chìm vào trong đó.

Vạn U Thần Mạch hay Hàn Băng Tiên Quyết đều là thứ tốt nhưng một khi có sơ hở thì không thể thoát ra được, chắc chắn sẽ càng lún sâu vào hơn.

“Cô… cô đang ăn vạ đấy à?”

Trần Dương nói: “Ta cảnh cáo cô, không có cửa lừa được ta đâu nhé! Tuy trông cô xinh đẹp nhưng ta cũng đâu có làm gì cô, là tu sĩ, lẽ nào lúc chiến đấu với người khác cô không tiếp xúc với họ chắc?”

Lệ Băng Ngưng vừa tức vừa ấm ức. Cô ta đường đường là thánh nữ của một cung, tới đây bị người ta sỉ nhục thì cũng thôi đi, bây giờ lời Trần Dương nói khiến cô ta cảm thấy mình hệt như một con đàn bà không biết liêm sỉ vậy.

Đặc biệt là ở trước mặt Bích Tiêu.

“Các ngươi ra tay đi, giết ta cho xong chuyện! Tóm lại chuyện này ta sẽ theo đến cùng, hoặc là ngươi chịu trách nhiệm, hoặc là ngươi chết, hoặc là ta chết. Chỉ có ba con đường này để chọn thôi”.

Trần Dương suýt muốn quỳ luôn, logic gì kỳ cục vậy trời?

Biết sớm thế này thì lúc ở trong tháp Vạn Đạo giết quách cho xong, khỏe, khỏi phải rắc rối như bây giờ!

Vẻ mặt Bích Tiêu càng phức tạp hơn: “Cô có biết đệ ấy đã có vợ, đến ta cũng… chỉ có thể làm vợ nhỏ, cô đường đường là thánh nữ của Quảng Hàn Cung, lẽ nào cam tâm làm bà bé à?”

Trần Dương há miệng, đâu có lớn bé gì đâu, như nhau cả mà, nhưng anh không nói ra miệng được.

“Cô làm được sao ta lại không? Cùng lắm lúc gặp bọn họ thì ta giết từng người một là được!”

Ôi trời!

Người phụ nữ điên này.

Lúc này, Trần Dương thật sự muốn giết người. Anh sắp trở về động phủ giới để đón vợ con lên đây, thế mà người phụ nữ này đòi giết cả bọn họ!

“Cô muốn chết à?”

“Lúc ta tới đã không nghĩ đến chuyện được sống rời khỏi đây. Tốt nhất bây giờ ngươi giết ta luôn đi, đến lúc đó Quảng Hàn Cung dốc toàn lực tấn công, ta xem thử Lan Đình Tiên Cung của ngươi có cản được không!”

Quảng Hàn Cung là đại tông đứng top 200, Lan Đình Tiên Cung đứng tít sau 2500 thì đánh kiểu gì?

Thua là cái chắc.

Tuy rằng tông môn chém giết nhau là chuyện thường tình nhưng quan trọng là thân phận của người phụ nữ này không tầm thường.

 

Là thánh nữ đấy!

“Bà chị, chúng ta có gì từ từ nói, hay là ta bồi thường cho cô nhé?”

“Ha ha, ngươi cảm thấy ta thiếu chút tiền bồi thường của ngươi chắc?”

“Thế cô muốn gì?”

“Ba lựa chọn lúc nãy đó, ngươi tùy ý chọn một”.

“Mẹ kiếp…”

Bích Tiêu nói: “Lệ tiên tử, nếu cô đã kiên quyết như vậy thì được, ta đồng ý, sư đệ, hai người lập tức động phòng đi!”

“Gì cơ?”

Trần Dương với Lệ Băng Ngưng đồng loạt hét lên. Anh nói: “Sư tỷ, tỷ đừng làm loạn mà, không…”

“Ta không làm loạn gì cả, chẳng phải Lệ tiên tử nói muốn theo đệ sao? Ta đồng ý, người ta là thánh nữ đấy, có Quảng Hàn Cung làm chỗ dựa, cũng tốt lắm”.

Trần Dương nghe vậy thì hiểu ý của sư tỷ: “Vậy được, nếu sư tỷ đã nói vậy thì cứ làm thế đi, chỉ là uất ức cho Lệ tiên tử rồi”.

Nói rồi Trần Dương giơ tay định ôm lấy cô ta.

Lệ Băng Ngưng hoảng hốt hét lên: “Ngươi đừng động vào ta, ngươi mà dám động vào ta là ngươi chết chắc đấy”.

“Ha ha, động vào cô cũng chết mà không động thì cũng chết, thế thì vì sao lại không động? Cô từng nghe câu là chết dưới tay người đẹp thì có làm ma cũng phong lưu chưa?”

Trần Dương cười xấu xa, ôm lấy eo cô ta. Tuy sắc mặt Bích Tiêu không tốt lắm nhưng vẫn không nói gì.

Cô ấy biết Trần Dương rất ưu tú, đàn ông ưu tú thì rất dễ thu hút phụ nữ, giống như người đẹp thì luôn có đám ruồi nhặng bâu quanh ấy, giống nhau cả.

Cũng chẳng trách anh có đến mười mấy cô vợ, người đàn ông ưu tú thế này, một người có giữ nổi không?

Cô ấy có thể chấp nhận mười mấy cô vợ kia thì thêm một cô nữa có là gì?

Tóm lại thì con đường tu sĩ rất dài, Trần Dương cũng đã đồng ý là sẽ không cản trở mình đi du ngoạn. Một lần mình đi ra ngoài cũng phải mấy nghìn đến chục nghìn năm, lẽ nào để Trần Dương quạnh quẽ một mình?

Anh vứt Lệ Băng Ngưng lên giường. Chẳng mấy chốc sau khóe mắt cô ta đã ngấn nước, nhưng cô ta cắn chặt răng không nói gì, hình như là đã chấp nhận số phận rồi vậy.

Trần Dương ngây ra, rồi sao nữa?

Anh nhìn Bích Tiêu, lẽ nào mình phải biến giả thành thật sao trời?

Bích Tiêu bĩu môi: “Ta trở về viện của ta, đệ tự liệu mà làm”.

Nói rồi cô ấy định rời đi, Trần Dương ngơ ngác, kéo cô ấy lại: “Sư tỷ, làm sao giờ?”

“Giết cũng không giết được, đệ đuổi cô ta đi thì sau này người ta vẫn sẽ tới bám lấy đệ thôi, họ đã muốn bám lấy đệ, không cần cả thanh danh nữa thì đệ còn chờ gì nữa?”

Bích Tiêu nói: “Lệ tiên tử vừa có thân phận vừa xinh đẹp, lại còn tài năng nữa, làm vợ nhỏ cho đệ, đệ còn chê à?”

“Sư tỷ, đệ không có tình cảm, cô ta đúng là xinh đẹp thật nhưng phụ nữ xinh đẹp đầy rẫy khắp nơi, lẽ nào đệ gặp người nào yêu luôn người đó à?”

Nghe vậy Bích Tiêu vẫn thấy rất vui: “Đệ tự xem rồi làm đi, thu nhận cô ta là cách tốt nhất, nếu không thì ngày nào cũng chịu giày vò, đệ chịu nổi không?”

Nói rồi Bích Tiêu rời đi.

Trần Dương đứng ở đó dở khóc dở cười, đi tới bên giường nhìn Lệ Băng Ngưng nói: “Cô cũng đã nghe thấy lời sư tỷ ta nói rồi đấy, ta không có tình cảm gì với cô, tuy rằng cô rất xinh đẹp, lại là Thiên Kiêu nhưng thật sự không có quan hệ gì quá nhiều với ta, đi theo ta mà ta lạnh lùng với cô thì cũng không hay”.

“Ta cũng đã có rất nhiều vợ và con cái, cháu chắt của ta chắc cũng phải đến cả tỷ rồi, thế nên cô không cần phải vậy đâu!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play