Trần Dương cảm thấy kiếp trước của mình đúng là một đứa trẻ không biết mệt mỏi. Mình bỏ vào không ít tài nguyên, sợ rằng đào tạo ra hàng nghìn Sáng Thế cũng dễ quá chăng? Điểm này không hề khoa trương chút nào.

Thử nghĩ lại Trần Dương có biết bao phân thân, nào là Nguyên Dương cảnh giới Sáng Thế trung kỳ, Ma Dương cảnh giới Sáng Thế trung kỳ, Ngũ Hành Hóa Thân đang tham gia vào vũ trụ, một khi thành công thì sẽ là sức chiến đấu cấp vũ trụ. Còn có cả hóa thân Âm Dương, hóa thân Bắc Dương cũng là bán Sáng Thế.

Đáng thương cho Hồ Lô lão tổ và Tử Hỏa lão tổ, khổ công mấy triệu năm thì một người được cảnh giới Thánh hâụ kỳ, còn một người vẫn đang bế quan, vẫn mãi chưa đột phá lên cảnh giới Thánh được.

Bắc Dương nghĩ đến món quà to lớn mà Tử Hỏa lão tổ nói, lần này e rằng hết chơi rồi.

Trời, giờ cảnh giới anh quá cao, nó từng là bảo bối mà vô cùng quý giá với Trần Dương nhưng giờ đây có lẽ không đáng một xu.

Người bình thường thì tu luyện từng bước, thiên tài tu luyện chả khác nào bay, còn Trần Dương tu luyện là hình thức nhảy vọt không gian. Điều này có cách gì so sánh không? Thật ra nếu tính toán thì tư chất của Trần Dương cũng chỉ được tính là bình thường thôi.

Anh có 129600 thế giới, nuôi dưỡng vô số sinh linh, thế giới huyệt khiếu xoay vòng cũng là mấy tỷ năm qua đi. Nói cách khác thì vô số sinh linh bỏ ra thời gian mấy tỷ năm để tạo nên Trần Dương như hiện giờ. Nếu tính toán như vậy thì bạn còn cảm thấy Trần Dương tu luyện nhanh không?

Tu luyện thì không có đường tắt nhưng vẫn có thể nghĩ cách để đẩy nhanh quá trình này. Ví dụ như hiện giờ, sau khi Trần Dương nuốt trọn rất nhiều bảo vật thì sức lực lại bắt đầu tăng lên. Đợi tập thể thế giới huyệt khiếu bứt phá lên Đại Thiên thế giới thì Sáng Thế viên mãn cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Cô Tô vui chơi ở Phượng Lâu, Trần Dương cũng không làm phiền. Anh mua bản đồ đánh dấu tinh cầu ở thương hội rồi đến mấy tinh cầu sinh mệnh cỡ lớn, sau đó anh thay hết những bảo bối vô dụng thành những thứ hữu ích với mình.

Thế giới bên trong cơ thể này đã thu hút được sự phát triển nhanh chóng. Sinh linh bên trong cơ thể cảm thấy tu luyện càng dễ hơn nhưng trời đất lại trở nên kiên cố hơn, linh khí trời đất cũng nhiều hơn. Bất luận là chất lượng hay số lượng thì đều có tiến bộ rõ rệt.

Mấy năm nay Nguyên Dương vì muốn thúc đẩy thế giới phát triển nên không hạn chế về linh khí trời đất, nhưng việc tu luyện thì càng ngày càng khó. Đây là một trong những biểu hiện trời đất được hoàn thiện. Cảnh giới Chân Thần hiện giờ muốn phá vỡ không gian, cũng trở nên khó khăn hơn. Cảnh giới Thánh dốc toàn bộ sức lực thì cũng chỉ có thể khiến không gian xao động.

Tất cả mọi người đều hiểu, thời kỳ mà thế giới phát triển sắp đến rồi, bọn họ cũng có thể thăng hạng. Nhưng trước khi Trần Dương thăng lên Đại Thiên Tôn thì bọn họ cũng đừng mơ bứt phá được lên cảnh giới Sáng Thế.

Vì vậy mà Nguyên Dương đã xây dựng một cảnh giới Thần Vương (đó là bán Vô Thượng) dựa trên Chân Thần viên mãn làm người khai sáng thế giới và ý chí của Đại Đạo. Đây chỉ là suy nghĩ của anh. Vì vậy vào ngày này, cảnh giới Chân Thần và cảnh giới Thánh đều có cảm nhận, trên cảnh giới Chân Thần có thêm một cảnh giới Thần Vương. Lúc này mọi người đều vui mừng như phát điên.

Theo thống kê chưa đầy đủ, ngày này có hàng vạn Chân Thần đột phá cảnh giới Thần Vương. Nhưng cảnh giới Thần Vương đến Vô Thượng, chỉ e sẽ mất chục tỷ năm thậm chí mấy chục tỷ năm, hơn nữa cũng không nhất định sẽ thăng hạng thành công. Khi thời hạn đến thì cũng chỉ có thể đầu thai chuyển thế thôi.

Bất luận bạn có năng lực tài giỏi đến đâu thì đi một vòng trước cầu Nại Hà, sau khi chuyển thế thì cũng đều biến thành linh hồn thuần khiết thôi.

“Đúng thế! Như vậy thì có lượng lớn thời gian đủ để tôi đột phá lên Đại Thiên Tôn rồi”, Trần Dương hài lòng nói.

Mấy ngày sau, Cô Tô mãn nguyện đi từ Phượng Lâu ra.

“Triệu huynh! Cậu không vào đó thật sự là quá đáng tiếc”, Cô Tô nói với ý vị vẫn chưa thoát khỏi cảm giác đó.

Trần Dương cười không nói gì, sau đó mới nói: “Cô Tô đạo huynh, chuyện chính quan trọng hơn”.

“Ồ phải rồi, suýt nữa thì tôi quên mất”, Cô Tô cười vui sướng nói: “Lần trước tôi đến bên này nghe ngóng tin tức. Trong tiết điểm phụ thuộc của vũ trụ chủ tối cao, lần hỗn độn đại phun trào của hàng triệu kỷ nguyên sắp bắt đầu rồi”.

Trần Dương không hỏi mà chỉ lặng lẽ nghe: “Cái gọi là hỗn độn đại phun trào, ông có thể hiểu thành hỗn độn chuyển thân hoặc là cái hắt hơi thôi. Đến lúc đó tiết điểm phụ thuộc sẽ bị khí hỗn độn bao trùm”.

“Mặc dù có chút nguy hiểm nhưng nguy hiểm cũng đi kèm với cơ hội, cũng sẽ có vật phun ra từ trong hỗn độn”.

“Ví dụ như tâm vũ trụ, đá Hỗn Độn 7 màu, nguyên thai vũ trụ… Còn có các kiểu thần vật hỗn độn, thậm chí còn có người từ bên trong có được khí Huyền Hoàng”.

“Vậy thì còn đợi gì nữa, chúng ta mau đi thôi”.

“Đợi đã”, Cô Tô gọi Trần Dương lại: “Cái đó… Tôi tính nhầm thời gian, hỗn độn đại phun trào có lẽ phải mười năm nữa mới bắt đầu. Hay là những năm nay chúng ta cứ… Vui chơi trước đã?”

Trần Dương cạn lời, sao cái lão này lại thất thường như thế chứ? Hiện giờ trong túi anh còn sạch hơn cả mặt nữa, nhất định phải nghĩ cách giải quyết. Dù sao vẫn còn 129600 sinh linh trong thế giới cần được nuôi dưỡng nữa.

“Cô Tô đạo huynh, ông cứ vui đùa cho đã đi, tôi du ngoạn ở vũ trụ mấy năm, đến lúc đó chúng ta sẽ gặp nhau ở trung tâm vũ trụ”.

Cô Tô vừa nghe thấy vậy thì sắc mặt vui mừng, nói: “Tốt quá tốt quá, Triệu huynh quả nhiên là hiểu lòng người”, nói xong lại chui vào Phượng Lâu.

Trần Dương lắc đầu rồi rời khỏi sao từ. Mấy ngày nay anh cũng có hiểu biết đại khái về vũ trụ chủ tối cao rồi. Về bản chất thì không có gì khác biệt lớn so với vũ trụ chủ. Chỉ có điều, sự vật ở các phương diện đều như ở một tầm cao mới, trở thành nơi tu luyện thích hợp hơn cho chủ Sáng Thế.

Ví dụ ở đây cũng có cướp vũ trụ, nhưng trưởng đoàn thông thường đều là cảnh giới Sáng Thế. Thử hỏi lúc đó bạn có sợ không? Cướp được một lõi sao thì có thể chống lại được mấy trăm lõi sao ở vũ trụ chủ.

Giết người phóng hỏa, Trần Dương quyết định quay lại nghiệp cũ. Cướp đoạt sinh mệnh tinh cầu thì quá đáng quá, đâu có vui như cướp vũ trụ?

Ngoài ra, nhìn thấy tinh cầu không có người rồi trực tiếp vào thế giới vũ trụ, tràn ngập không gian vũ trụ mới khai phá ra. Sao trời càng nhiều thì sức mạnh sao trời sẽ càng mạnh. Rất nhiều thế giới diễn biến ra đạo Tinh Thần rồi dần dần hoàn thiện thế giới.

Băng cướp La Tùng, trưởng đoàn La Tùng là thổ dân của vũ trụ chủ tối cao, cũng là bá chủ của hàng vạn tinh vực xung quanh. Hắn là cảnh giới Sáng Thế, đến tầng của hắn rồi mà lại đi ra ngoài cướp bóc thế giới tinh cầu, kẻ dưới mà biết được thì đúng là làm bại hoại nhân phẩm quá đi. Vì vậy hắn thu phí bảo kê, thu xong của bá chủ tinh vực rồi lại thu đến đội cướp tinh vực, thu hết từ trên xuống dưới.

Hơn nữa, dưới sự thống trị áp đảo của hắn thì cuộc sống của nhân dân vô cùng lầm than. Công việc hàng ngày của hắn là lái tàu vũ trụ giữa các vì sao và thu phí bảo kê từ các vũ trụ khác. Nói như cách nói của hắn thì con người không được nhàn rỗi, một khi nhàn rỗi thì sẽ suy đồi.

Nếu gặp phải tu sĩ bên ngoài khu vực thì còn có thể cướp bóc và vui chơi một phen nữa.

Trong con tàu vũ trụ khổng lồ giữa các vì sao, các sinh linh của nhiều chủng tộc khác nhau bị giam cầm, nhiều nhất là những chủng tộc sản sinh ra mỹ nhân. Đám hậu cung đồ sộ này đều là thứ cưng chiều của hắn.

Hôm nay, hắn mãn nguyện từ bên trong hậu cung đi ra. Sau khi chém giết hàng trăm người thì La Tùng chuẩn bị đi đến những tinh vực lân cận để thu phí bảo kê.

Nhưng đúng lúc này, một tu sĩ dạo bước trong những vì sao, không bao lâu thì đến phi thuyền của hắn: “Đạo huynh này, tôi muốn hỏi đường một chút”.

Vị tu sĩ này răng trắng môi hồng, dáng vẻ rất công tử, tu vi mới chỉ tầm Chân Thần viên mãn. La Tùng ngây người ra nói: “Thằng nhóc này tám phần là từ tinh vực khác đến rồi, đến phi thuyền của ông đây mà cũng không biết, lại còn dám lên trước hỏi đường nữa”.

“Nhất định phải dạy cho hắn một trận”.

“Ừm, anh muốn đi đâu?”

“Xin hỏi trụ sở chính của băng cướp La Tùng ở đâu? Tôi nên đi thế nào?”

La Tùng sững người ra, đến tìm mình sao? Không đúng, bên thân phi thuyền của mình đã viết chữ rất lớn rồi, hắn ta không nhìn thấy sao?

Hắn liếc nhìn tu sĩ đó một cái nữa, trong ánh mắt đều là ác ý, cười mà như không cười.

“Anh đùa tôi đấy à?”

“Tôi không đùa anh”, tu sĩ khoát tay nói: “Nghe nói La Tùng là cường giả cảnh giới Sáng Thế trung kỳ, thực lực cao cường, vô cùng lợi hại, là bá chủ của hàng vạn tinh vực. Tôi muốn đánh với hắn một trận, nhân tiện mượn đầu hắn dùng tạm”.

Lời nói vừa dứt thì tu sĩ ra quyền rất mạnh, đạo lực vô hạn, hàng nghìn đại đạo tập trung vào nắm đấm, kèm theo đó là lực lớn không thể cản nổi. Đặc biệt là sức mạnh thế giới hùng vĩ như khóa chặt La Tùng. La Tùng bị đấm trúng trong vòng một phần triệu giây.

“Bốp”, không có sự bùng nổ kinh thiên động địa nhưng La Tùng trực tiếp bị nghiền thành bột, sức mạnh vô biên như bóp nghẹt tế bào của hắn và không cho hắn tái sinh.

“Tụ Lý Càn Khôn”, tu sĩ tập hợp tất cả những tế bào chưa chết hẳn của La Tùng: “Lò vũ trụ”.

“Luyện chết ngươi”, các động tác này diễn ra suôn sẻ, có thể nói là vô cùng thuận lợi.

Người này không phải là ai khác mà chính là Trần Dương. Anh đã gần đạt đến Sáng Thế viên mãn rồi, giết cảnh giới Sáng Thế trung kỳ căn bản không mất sức, yếu tố nòng cốt ở đây là một chữ ‘nhanh’ và bốn chữ ‘tạo được bất ngờ’.

Sức mạnh kiểu chèn ép, bùng nổ mạnh, các đòn đánh liên tiếp, vô cùng dễ chịu.

129600 sức mạnh thế giới tuyệt đối sẽ vượt qua Sáng Thế viên mãn.

Các kiểu đại đạo luân phiên cho vào lò vũ trụ để xóa sạch ý chí của La Tùng, hóa thành linh hồn có suy nghĩ đơn thuần nhất, sức mạnh của tế bào ẩn chứa sức sống vô hạn. Những thứ này Trần Dương không giữ lại mà cho hết vào thế giới bên trong cơ thể, hiệu quả tốt hơn những bảo bối kia rất nhiều.

Quan trọng nhất vẫn là bảo vật cất giữ hàng tỷ năm của La Tùng, chỉ vật báu của một mình hắn cũng vượt qua Trần Dương trước đây sưu tầm hàng trăm lần.

Tàu vũ trụ khổng lồ, Trần Dương thả vô số sinh linh nô lệ ra: “Chạy đi, từ nay về sau La Tùng sẽ không chèn ép các ngươi được nữa”.

Hàng triệu người chạy ra rồi nhìn Trần Dương, quỳ xuống dập đầu không ngừng. Trần Dương mỉm cười, xóa đi chữ ở bên cạnh phi thuyền, sau đó lái phi thuyền bay qua trung tâm vũ trụ.

Thời gian mười năm nói dài không dài, nói ngắn không ngắn. Trên đường đi, Trần Dương không biết đã vượt qua bao nhiêu tinh vực, chỉ biết là có hàng vạn cảnh giới Sáng Thế chết trong tay mình.

Những bảo bối hữu ích đã vào thế giới trong cơ thể, hiện giờ thế giới tổ lớn thế nào, tầm 1/10 tinh vực Bắc Đẩu (bao gồm không gian vũ trụ mới khai phá).

Hàng trăm triệu lõi sao đã được Trần Dương trực tiếp đưa vào không gian vũ trụ và không lâu nữa những lõi sao này sẽ hình thành nên các hành tinh có sự sống.

Trần Dương cũng bứt phá lên cảnh giới Sáng Thế viên mãn. Trên cảnh giới Sáng Thế viên mãn vẫn còn cảnh giới mang tính quá độ là Tiểu Thiên Tôn.

Trần Dương đúng là khóc cười không nổi. Bán Đại Thiên Tôn nghe không hay sao? Thật sự là không hay lắm.

Thôi bỏ đi, bước tiếp theo là nỗ lực để đánh chiếm Tiểu Thiên Tôn là được.

Vượt qua hàng tỷ tinh vực, Trần Dương đến tiết điểm hỗn độn của vũ trụ phụ thuộc, ở xung quanh có rất nhiều người đến.

Đưa mắt nhìn lại, toàn bộ đều là những cường giả cảnh giới Sáng Thế. Chân Thần cũng không có tư cách đứng cùng với bọn họ.

Ở bên trong có thổ dân của vũ trụ chủ tối cao, cũng có những kẻ mạnh đến từ vũ trụ chủ cấp dưới.

Trong lúc Trần Dương đang nhìn trái ngó phải thì Cô Tô đến.

“Triệu huynh, tìm hộc hơi mới thấy cậu…”.

Trần Dương cạn lời. Mẹ kiếp, nhà ông ‘vui vẻ’ ở Phượng Lâu, vậy mà cũng biết đến tìm tôi sao?

“Không đúng, sao mười năm không gặp mà giờ tôi lại không nhìn thấu được cậu nhỉ”, Cô Tô sắc mặt như biến đổi.

Trần Dương cười, nói: “Đúng thế, bẵng đi một cái mà đã đột phá được rồi”.

Cô Tô nói: “Tôi có một câu không biết có nên nói hay không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play