Sáng sớm hôm sau, Trần Dương đã phá vỡ được huyệt vị thứ bảy, huyệt Dũng Tuyền.
Giờ chỉ còn lại hai mạch Nhâm Đốc thôi.
Thông được Nhâm Đốc, thì sẽ thông được tất cả các mạch, đây là huyệt vị khó phá vỡ nhất.
Chiến thắng đã ở trong tầm tay, chỉ cần thông được Nhâm Đốc, thì anh có thể chạy trốn được rồi.
Anh đang nới lỏng dây thừng trói ở tay và chân, nằm ở trên giường gỗ giãn gân giãn cốt một chút, thì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
Anh vội vã nằm im bất động.
"Ăn sáng!"
Một tên giáo đồ bước vào với một bát thuốc trên tay, dốc nó vào miệng anh một cách thô bạo.
"Mẹ kiếp, con vật chủ này còn được đối xử tốt hơn ông đây, thật là bất công”.
Sau khi nói xong, hắn khó chịu bước ra ngoài.
Sau khi hắn rời đi, Trần Dương lại bình khí ngưng thần lần nữa, bắt đầu tác động vào hai mạch Nhâm Đốc.
Cùng lúc đó, hàng ngàn người đã tụ tập ở sâu trong núi Thập Vạn.
Đứng đầu là tứ đại trại Trương, Lý, Vương, Dương, tất cả các anh hùng hảo hán từ 72 trại và 108 động đã tập hợp tại đây.
"Các vị anh hùng hảo hán, Diêu Thánh Nguyên tàn nhẫn vô nhân đạo, khát máu hiếu sát. Tôi đề nghị tất cả chúng ta thành lập một liên minh để lật đổ Diêu Thánh Nguyên và Ngũ Độc Giáo!”, người nói là Trương Khởi Phong, thủ lĩnh của nhà họ Trương.
"Thủ lĩnh Trương nói đúng. Trong mười mấy năm qua, chúng ta đã mất đi biết bao nhiêu sinh mạng vô tội, bao nhiêu anh em ruột thịt trở thành nạn nhân của Diêu Thánh Nguyên. Diêu Thánh Nguyên chưa bao giờ coi chúng ta là người, hắn coi chúng ta như súc vật, mạng sống như cỏ rác, chúng ta đừng đứng yên chịu trận như thế nữa, chúng ta phải phản kháng!"
"Tôi, Vương Gia Trại, cùng với nhà họ Trương, Lý, Dương đã thành lập một liên minh chống lại Diêu Thánh Nguyên. Các vị có muốn tham gia không?!”, Vương Hổ, thủ lĩnh của Vương Gia Trại, đảo mắt nhìn tất cả mọi người, hô lớn: “Anh em có muốn tham gia không?"
"Đào Gia Trại tôi tham gia”.
“Ngô Gia Trại tôi nữa”.
“Đặng Gia Trại tham gia...”
“Thiên Tinh Động... Hạo Tinh Động tham gia... Thiên Cơ Động...”
Ngay khi nghe thấy câu nói đó, các động chủ, thủ lĩnh đều lần lượt giơ tay biểu thị ý muốn tham gia.
Diêu Thánh Nguyên khát máu, nuôi cổ trùng bằng người sống, đó là một tội ác tày trời.
Bao nhiêu đứa trẻ sơ sinh chết thảm trong tay Diêu Thánh Nguyên.
Có thể nói, mỗi người ở đây đều mang trong mình mối hận sâu sắc với Diêu Thánh Nguyên.
Tuy nhiên, Diêu Thánh Nguyên quá mạnh và ghê gớm, kẻ nào dám chống lại kẻ đó sẽ phải chết!
Ông ta còn hạ cổ độc bọn họ.
Hơn nữa, Diêu Thánh Nguyên còn có trong tay Cổ Hoàng duy nhất của núi Thập Vạn, nên không ai dám chống lại ông ta.
Ở Nam Cương, Cổ Vương 4 cánh đã là ghê gớm lắm rồi, lại còn có Cổ Hoàng 6 cánh nữa, nên họ không dám nghĩ đến việc đó.
Trương Gia Trại, Lý Gia Trại, Vương Gia Trại, Dương Gia Trại là những trại lớn nhất của núi Thập Vạn, bản mệnh cổ của tứ đại thủ lĩnh bọn họ cũng chỉ là Cổ Vương 4 cánh mà thôi.
Những thủ lĩnh, động chủ còn lại còn kém hơn, một số thủ lĩnh của những trại nhỏ vẫn là cổ trùng 2 cánh, cũng chỉ mạnh hơn so với cổ trùng bình thường một chút.
Muốn giết Diêu Thánh Nguyên chỉ là mơ mộng hão huyền.
Nhưng giờ đã khác rồi.
Hơn một tháng trước, Diêu Thánh Nguyên dẫn hàng trăm giáo đồ ra khỏi núi Thập Vạn, bị Lục Đại Phái phục kích, thương vong vô cùng lớn, bản thân ông ta cũng bị thương nặng.
Giáo đồ mừng rỡ truyền tin về, khiến cho họ vui mừng khôn xiết.
Cho nên lần này bọn họ không cung cấp vật chủ như mọi khi nữa, thời khắc báo thù đã điểm, bọn họ nhất định không được bỏ lỡ.
"Được rồi, chúng ta xuất phát thôi, lần này chúng ta nhất định phải giết Diêu Thánh Nguyên và lật đổ Ngũ Độc Giáo!"
"Giết Diêu Thánh Nguyên, lật đổ Ngũ Độc Giáo!"
"Giết Diêu Thánh Nguyên, lật đổ Ngũ Độc Giáo!"
Đoàn người hô vang khẩu hiệu, hùng dũng lên đường.
Thời gian trôi qua rất nhanh, loáng cái đã đến chiều.
Phá vỡ Nhâm Đốc lâu hơn Trần Dương nghĩ, đã sáu bảy tiếng trôi qua rồi mà mới đi được 1/3 chặng đường.
Cứ đà này, e rằng đến sáng mai cũng không thể phá vỡ được.
Không được, Cổ Vương nói trong hai ngày này mình phải cẩn thận, trước bình minh ngày mai nhất định phải phá vỡ được huyệt vị.
"Ring Ring Ring"
Âm thanh du dương của tiếng chuông truyền đến tai Trần Dương, thần lực của Trần Dương ngày càng lớn, thì thính giác, thị giác và nhận thức của anh càng cao.
Haizz!
Con quỷ cái đó lại đến rồi.
Một lúc sau, Diêu Nhân Nhân bước vào trên đôi chân trần.
"Hôm nay tôi đã nghiên cứu ra một loại độc dược mới, tên là Ngũ Độc Phấn. Anh thử giúp tôi được không”.
"Này, chết người đấy”.
"Đừng lo, có tôi ở đây, anh không chết được đâu”.
Nói xong, cô ta lấy ra một cái chai sứ nhỏ, từng bước đi tới trước mặt Trần Dương.
"Há miệng ra!"
Trần Dương nhất quyết ngậm chặt miệng.
"Anh không mở miệng chứ gì?"
Diêu Nhân Nhân cười lạnh lùng, bước sang bên cạnh gỡ roi ra.
"Vút!"
"Có mở không!"
Đậu má, con quỷ cái này, con tiện nhân này, đúng là đồ biến thái.
Chả nhẽ mọi thứ tối qua là giả vờ à?
Cảm nhận được cơn đau như lửa đốt, Trần Dương nắm chặt tay.
Phải nhịn, nhất định không được mở.
Phải nhịn!
Chẳng mấy chốc, cơ thể Trần Dương đã lằn đầy những vết roi, quần áo nát bươm, người bê bết máu, nhìn chỉ thấy toàn máu là máu.
"Nếu không thử thì tôi có cách khác cho anh đây!"
Diêu Nhân Nhân hừ một tiếng, quay người, đi tới cái kệ bên cạnh, lấy ra một cái bình gốm.
Bên trong có bao nhiên con trùng độc đây?
Trần Dương mở to mắt khi thấy Diêu Nhân Nhân lấy ra một nắm những hạt tròn tròn lấp lánh từ trong bình.
Anh hít một hơi.
Chả nhẽ trong bình này là muối à?!
"Hihi... ở Nam Cương, chúng tôi dùng loại muối thô này để ướp thịt ba rọi, hay là tôi cũng ướp anh nhỉ?"
"Đừng, đừng...”, tim Trần Dương đập thình thịch.
"A...”
Trần Dương hét lên một tiếng, cơ thể anh duỗi thẳng, gân trên cổ nổi lên.
Diêu Nhân Nhân cười khúc khích khi nhìn thấy cảnh này.
Cô ta liên tục rắc muối thô lên người Trần Dương, còn dùng tay rải đều chỗ muối thô ấy ra.
"Anh nghĩ kĩ chưa, tôi có hẳn một lọ muối đấy nhé”.