"Cô Lâm, đây là lần cuối cùng cháu gọi cô là cô Lâm", Vu Lan buồn bã nói: "Cô đừng nghĩ mình là người lớn hơn mà có thể nói xằng nói bậy".
"Cháu với Trần Dương không có gì cả, giữa chúng cháu tuyệt đối không xảy ra chuyện gì", nói xong, cô ấy thành khẩn nhìn Tô Diệu: "Tô Diệu, cô yên tâm, thật sự giữa tôi và Trần Dương không có gian tình gì".
"Ồ vậy à?"
Tào Bảo cười khẩy rồi lại lấy điện thoại trong túi ra, lướt xuống tìm một cái video.
Trong video, Tào Bảo truy hỏi Vu Lan tại sao phản bội hắn, rồi Vu Lan tát hắn một cái thật mạnh.
Cuối cùng, Vu Lan lạnh lùng nói: "Anh nói đúng, đúng là tôi thích Trần Dương".
Nói rồi đi về phía bục cao.
Đoạn video này được quay bởi một người bạn của Tào Bảo, hắn vẫn luôn giữ video này trên điện thoại của mình.
Vốn nghĩ nếu Vu Lan hồi tâm chuyển ý thì coi như không có việc gì.
Bây giờ xem ra cô ấy vẫn cứng đầu, nếu đã vậy, đừng trách hắn vô tình vô nghĩa.
"Tào Bảo, anh đúng là đồ đê tiện", Vu Lan giận dữ nói.
"Nếu muốn người khác không biết, trừ khi mình không làm", Tào Bảo cười lạnh: "Tô Diệu, cô thấy chưa? Bây giờ cô còn tin mấy lời dối trá của cô ta không?"
Lâm Phương đột nhiên cười lớn: "Mùi vị bẽ mặt có khó chịu không? Đây là hậu quả khi phản bội nhà họ Tào".
Tô Diệu hoang mang nhìn Trần Dương.
Sắc mặt Trần Dương cũng chùng xuống, anh lạnh lùng nhìn Tào Bảo. Tên khốn này, nhất định phải tranh thủ dạy cho hắn một bài học.
Ăn có thể ăn bậy, nhưng nói thì không được nói bừa.
"Diệu Diệu, anh và Vu Lan không có chuyện gì hết", Trần Dương hít sâu một hơi rồi nói dõng dạc.
"Ha ha ha, theo tôi thấy cái gì cần xảy ra đều đã xảy ra rồi nhỉ?", Tào Bảo cười khẩy nói.
"Anh..."
"Bốp!"
Lâm Phương bất ngờ tát Vu Lan một cái: "Cái tát này là đánh thay cho con trai tôi".
"Bốp!"
"Cái tát này là đánh thay cho ông Tào nhà tôi, uổng công ông ấy quý cô như vậy".
Nói chưa dứt lời, tay bà ta đã lại nâng lên. Đúng lúc này, Mạnh Mỹ Cầm chặn tay bà ta lại, hằm hằm nhìn Lâm Phương: "Bà xong chưa? Bà lấy tư cách gì mà đánh con gái tôi? Nếu ông nhà tôi không coi trọng lời hứa, thì đừng hòng tôi đồng ý với nhà họ Tào mấy người!"
Phụ nữ dù yếu đuối nhưng khi làm mẹ họ đều trở nên mạnh mẽ: "Bà mắng cũng mắng rồi, nếu còn động tay động chân thì đừng trách nhà họ Vu trở mặt, bà đừng quên sau lưng nhà họ Vu là ai!"
"Tôi giúp bà dạy dỗ con gái, bà không cảm ơn thì thôi còn đi uy hiếp tôi", Lâm Phương nổi giận đùng đùng: "Tôi nghĩ con gái bà không biết xấu hổ, không ngờ người làm mẹ như bà cũng không có liêm sỉ! Đúng là con hư tại mẹ, may mà nhà tôi không rước con gái bà về, nếu không cả đời này tiêu tan rồi".
"Bà câm miệng cho tôi!", Tào Chính Lương đi tới kéo Lâm Phương, người đàn bà tóc dài não ngắn này, tưởng nhà họ Vu dễ ức hiếp sao?
Đứng sau nhà họ là phái Nga My, nhà họ Vu tuy là giàu có, nhưng cũng chỉ được xếp vào hàng gia tộc hạng hai ở thành phố Tây Xuyên này thôi.
Kể cả gia tộc hạng nhất thì chỉ cần một ngón tay của phái Nga My là cũng có thể đè bẹp rồi.
Tưởng ông ta thật lòng thích Vu Lan sao?
Nếu không dựa vào thân phận Đại sư tỷ phái Nga My, nhà họ Tào đã sớm đá văng cô ta đi rồi.
"Chị dâu, thật xấu hổ, tôi xin lỗi chị nhé!", Tào Chính Lương nói với Mạnh Mỹ Cầm: "Kiến Nghiệp còn đang trong phòng cấp cứu, chúng tôi không làm phiền chị nữa, nếu có gì cần giúp đỡ, chị cứ thoải mái nói với chúng tôi".
Nói xong, ông ta đá Tào Bảo một cái: "Còn không mau xin lỗi cô Mạnh và Lan Lan đi?"
"Bố..."
"Nếu còn coi tao là bố thì nhanh xin lỗi đi, nếu không đừng trách tao không nhận thằng con như mày".
"Cô Mạnh, Lan Lan, xin lỗi", Tào Bảo vùng vằng nói với hai người kia.
"Chị dâu, tôi vẫn câu nói cũ, miễn Lan Lan bằng lòng thì nhà họ Tào luôn mở rộng cửa đón con bé vào làm dâu", nói xong, ông ta kéo Lâm Phương rời khỏi bệnh viện.
Tào Bảo thấy bố mẹ rời đi cũng không nán lại thêm, vội vàng đuổi theo.
"Mẹ, con không sao", Vu Lan lắc đầu, sau đó sốt sắng nhìn Trần Dương van nài: "Trần Dương, anh cứu bố tôi với, tôi cầu xin anh".
Trần Dương chưa từng thấy Vu Lan nói chuyện khép nép như vậy, anh thở dài đáp: "Tôi sẽ cố gắng hết sức".
Nói xong, anh kéo Tô Diệu sang một bên, khẽ nói: "Vợ à, anh và Vu Lan thật sự không có quan hệ gì cả. Hiện tại tính mạng bố cô ấy đang gặp nguy hiểm, anh không thể thấy chết không cứu, em phải tin tưởng anh".
Tô Diệu cắn môi không nói gì, giờ trong đầu cô rất hỗn loạn. Vừa rồi trong video chính miệng Vu Lan đã thừa nhận. Cho dù Trần Dương đối với cô ta không có tình ý gì, cũng không có nghĩa là cô ta không có cảm tình với Trần Dương.
"Được, em tin anh", Tô Diệu khó khăn gật đầu.
"Cảm ơn em nhé vợ".
"Nhưng mà anh phải hứa với em, về sau không được có liên hệ gì với cô ta nữa".
Sắc mặt Trần Dương hơi đơ cứng, nhưng cuối cùng anh vẫn lặng lẽ gật đầu: "Được".
Đi xuống bếp, Trần Dương vội vàng lấy ấm gốm ra luyện thuốc.
Hôm trước mua đồ gia dụng anh đã cố ý mua chiếc ấm này về.
Bây giờ, Trần Dương phải luyện Bổ Tâm Đan.
Vị thuốc chính là nhân sâm trăm năm.
Bổ Tâm Đan tương đối dễ chế, là đan dược trung cấp, nhưng mà Trần Dương không có nhân sâm, lần trước luyện Bổ Thiên Đan còn sót lại ít râu sâm núi ngàn năm.
Hiệu quả tất nhiên mạnh hơn nhân sâm trăm năm.
Những vị thuốc khác thì lúc anh ra khỏi Thần Long Giáo đã mang theo khá nhiều.
Những vị thuốc phụ anh đều có sẵn.
Trần Dương cho hết dược liệu vào ấm rồi bắt đầu nghiêm túc điều chế đan dược.
Lúc ở Thần Long Giáo, Trần Dương luyện một lúc cả trăm viên đan dược, thuật luyện đan của Trần Dương tiến bộ rất lớn.
Luyện Bổ Tâm Đan phải mất một canh giờ, nhưng Trần Dương chỉ cần nửa canh giờ đã luyện xong.
Hơn nữa, chân khí trong cơ thể vẫn dồi dào, không suy suyển gì hết.
Thiên Ma Sách rất mạnh, chân khí trong cơ thể cuồn cuộn chảy, giống như động cơ vĩnh cửu.
Mở nắp ấm ra, bên trong đã có bốn viên Bổ Tâm Đan màu trắng ngà.
Chỉ cần một viên là có thể trị khỏi cho ông Vu, ba viên còn lại Trần Dương cất đi để lúc cần có mà dùng.
"Vợ, em ở nhà chờ anh, anh đi nhanh rồi về".
Nói xong, Trần Dương vội đi ra cửa.
Tô Diệu muốn gọi Trần Dương lại, nhưng lời nói lên đến bên miệng rồi lại đành nuốt xuống, cảm giác bất an trong lòng ngày một lớn lên.
Hai mươi phút sau, Trần Dương đã lái xe đến bệnh viện Nhân Dân số một.
Vu Lan đã đợi sẵn đón anh đi lên.
"Cho cô, đây là Bổ Tâm Đan, đưa chú Vu uống vào là xong".
Cô ấy cầm lấy thuốc mà Trần Dương đưa, Mạnh Mỹ Cầm nghi ngờ: "Lan Lan, không lẽ con định cho bố con uống cái này sao?"
"Dạ", Vu Lan gật đầu.
"Hồ đồ!", Mạnh Mỹ Cầm quát lớn: "Bây giờ bố con còn đang cấp cứu, sống chết chưa rõ, con xông vào muốn lấy mạng bố con luôn sao?"
Ngay sau lưng, cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ từ bên trong đi ra, sắc mặt trầm trọng nói: "Người nhà bệnh nhân Vu Kiến Nghiệp ở đâu?"
"Tôi là vợ Vu Kiến Nghiệp", Mạnh Mỹ Cầm sốt sắng trả lời: "Bác sĩ, phẫu thuật có thành công không?"
"Hiện tại tình hình bệnh nhân không mấy khả quan, các người đi kí cam kết tình trạng nguy kịch đi".
Nghe bác sĩ nói vậy, Mạnh Mỹ Cầm sững sờ.
"Bác sĩ, làm ơn cứu chồng tôi, tôi xin bác sĩ".
Vu Lan nôn nóng: "Bác sĩ, phiền ông cho bố tôi uống thuốc này được không?"
Bác sĩ nhíu mày, nhìn viên Bổ Tâm Đan trong tay Vu Lan hỏi: "Đây là cái gì?"
"Cái này là Bổ Tâm Đan, chuyên dùng trị bệnh tim", Trần Dương nói.
"Nói xằng nói bậy", bác sĩ chỉ Trần Dương mắng: "Tôi chưa từng nghe tới Bổ Tâm Đan gì hết, hiện tại bệnh nhân ở trên ranh giới giữa sự sống và cái chết, còn cho uống thuốc lung tung có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng".
"Anh có thể gánh vác trách nhiệm không?"
"Tôi tin tưởng thuốc của mình", Trần Dương tự tin nói.
Nghe Trần Dương nói, Vu Lan vốn cũng đang chần chừ, lúc này dứt khoát nói: "Tôi là người nhà bệnh nhân, mọi trách nhiệm tôi xin gánh hết".
"Tôi là bác sĩ, tôi không đồng ý!"
"Tôi cũng không đồng ý!"
Mạnh Mỹ Cầm cũng đồng tình với bác sĩ.
"Nhanh đi kí cam kết tình trạng nguy kịch đi", Nói xong bác sĩ đi vào phòng cấp cứu, đèn báo lại chuyển màu đỏ.
Trong phút chốc, không khí trở nên gượng gạo.
Mạnh Mỹ Cầm lạnh lùng nhìn Trần Dương: "Cậu có vợ rồi thì đừng ở đây dây dưa với con gái tôi nữa".
"Mẹ, con đã nói con với Trần Dương không có gì mà. Là con cầu xin anh ấy đến đây, anh ấy đã giúp đỡ con rất nhiều”.
Vu Lan biết giờ mình có nói gì mẹ cũng không nghe lọt tai, nhưng sự thật là Trần Dương không có bám lấy cô ấy, mà chính cô ấy nhờ anh giúp đỡ hết lần này đến lần khác.
Trần Dương từng cứu mạng cô, ở núi Đông Mang, tại buổi lễ tế đàn của Nhật Nguyệt Thần Giáo, ở vịnh Tây Loan, tính tổng cộng cô ấy đã nợ anh ba mạng.
Thậm chí, lúc ở Thần Long Giáo...
Cô ấy nhìn chằm chằm Trần Dương, ngoài gương mặt thì chiều cao lẫn giọng nói, thậm chí tác phong cũng giống Trương Đống như tạc.
Thấy Trần Dương, cô ấy luôn có cảm giác, hai người họ là một.
Trần Dương chỉ cười cười mà không nói.
Lẳng lặng ra ngồi trên băng ghế dài bên ngoài hành lang.
Thời gian chậm chạp trôi, lúc này cửa phòng cấp cứu mở ra lần nữa.
Bác sĩ vẻ mặt mệt mỏi từ bên trong bước ra.
"Bác sĩ, phẫu thuật có thành công không?", Mạnh Mỹ Cầm vội vàng đón đầu bác sĩ.
Haizz!
Bác sĩ thở dài lắc đầu: "Thật xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức..."
Cái gì?
Mạnh Mỹ Cầm mềm nhũn người ngồi phịch xuống đất.
Trong phút chốc, bà ta cảm thấy sức lực trong người bị rút cạn.
"Không, đây không phải là sự thật", Vu Lan xông vào phòng phẫu thuật.
Trần Dương cũng đi theo vào.
Lúc nhìn thấy Vu Kiến Nghiệp nằm dài trên bàn mổ, hô hấp đã ngừng, cô ấy sụp đổ.
"Bố, tỉnh lại đi mà, con là Lan Lan đây!", Vu Lan khóc thương tâm: "Bố tỉnh lại đi mà bố, không phải bố muốn nhìn thấy con gái lấy chồng sao?"
"Bố, xin lỗi bố, bố mau tỉnh lại đi mà bố..."
"Cô gái, xin bớt đau lòng!"
"Bớt đau lòng, người chết rồi không thể sống lại được".
Y bác sĩ đều an ủi cô ấy.
Mặc dù họ đã quen nhìn thấy cảnh sống chết trong gang tấc, nhưng mỗi lần gặp cảnh sinh ly tử biệt, họ đều thấy đau xót.
Đúng lúc này, Trần Dương đi đến bên cạnh Vu Kiến Nghiệp, anh cảm thấy vẫn còn một chút hơi thở yếu ớt.
Chưa chết?!
Trần Dương mừng rỡ nhớ tới hạ sách của Thiên Ma Sách, phương pháp rèn luyện tinh thần.
Năng lực tinh thần hiện tại của anh vượt xa người thường rất nhiều. Phương pháp rèn luyện tinh thần là khi tinh thần của con người phát triển đến một trình độ nhất định, anh có thể truyền thẳng những điều mình muốn nói vào tâm trí người khác.
Có phải hiện tượng của Vu Kiến Nghiệp bây giờ là chết giả không?!
Phải thử xem liệu có thể trao đổi với ông ta qua ý nghĩ được không?
Nghĩ là làm, Trần Dương chăm chú nhìn Vu Kiến Nghiệp.
"Chú Vu, chú có nghe cháu nói không?"
"Chú Vu? Chú nghe không?"
"Chú Vu?"
Trao đổi mấy câu nhưng không thấy hồi đáp, lúc Trần Dương tưởng mình đoán sai.
Thì một âm thanh yếu ớt vang lên trong đầu anh.
"Cậu... cậu là ai?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT