Lý Mật nhìn toà nhà trước mặt nói: "Đây chẳng phải toà nhà Kim Dương sao? Anh đưa tôi đến đây làm gì?"
Vạn Vĩ cười đáp: "Ở đây có Câu Lạc Bộ Hẹn Hò, những người đến tham gia Câu Lạc Bộ Hẹn Hò lần này đều là những người tài giỏi và giàu có. Bạn tôi lần này bị gia đình ép đến xem mắt, bảo tôi đi cùng, làm quen với mọi người".
"Ồ, thế hả?"
Nghe nói trong đó toàn là những người tài giỏi và giàu có, Lý Mật liền có hứng thú.
Là Tổng giám đốc của bất động sản Đại Thuận, quen biết với nhiều người đối với cô ta cũng có lợi.
"Chúng ta vào thôi, cô Lý Mật thân mến!"
Vạn Vĩ mở cửa ghế phụ, chìa tay ra đầy vẻ ga lăng.
Mấy phút sau, hai người đến tầng 18, vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy mấy chữ lớn “Câu Lạc Bộ Hẹn Hò Tinh Anh”.
Sau đó Vạn Vĩ lấy thiệp mời ra, một nhân viên phục vụ mặc vest đen dẫn hai người vào hội trường.
Lúc này ở trong hội trường, Đường Tĩnh cầm một tờ gấp quảng cáo, đang thảo luận với Tô Trường Hà xem ai hợp với Tô Diệu.
Trên tờ quảng cáo toàn là ảnh, đều là những người tài giỏi.
"Aizzz, ông xã, ông xem mấy người này đi, đẹp trai, gia cảnh tốt, điều kiện kinh tế cũng rất được".
"Người này còn mở công ty nữa".
"Ông nói xem sao con gái chúng ta lại có mắt nhìn kém thế chứ, cứ dính lấy tên Trần Dương kia, thằng vô dụng đấy có gì hay ho chứ? Đã không có tiền còn không có địa vị, nếu không vì cậu ta thì Diệu Diệu nhà chúng ta phải sống vất vả như vậy sao?"
"Lần này nhất định phải nghĩ cách khiến Diệu Diệu ly hôn với thằng vô dụng đó".
Đường Tĩnh lải nhải không dứt, càng nói càng hăng, ra sức mắng mỏ Trần Dương.
Tô Trường Hà cũng gật đầu đồng ý: "Bà xã nói có lý, đáng lẽ chúng ta nên làm vậy lâu rồi mới phải".
Tô Diệu ở bên cạnh bất lực nhìn hai người họ, nếu không phải bị họ cưỡng ép lôi đi, dù chết cô cũng không đến nơi như thế này.
Tô Trường Hà lật quyển album, chỉ vào đó nói: "Bà xem cái cậu này, Tiến sĩ từ nước ngoài về, gia đình mở nhà máy, bản thân cậu ta cũng tự mở công ty, thu nhập hàng năm mấy chục triệu. Cậu này được, lát nữa bảo Diệu Diệu nói chuyện xem sao".
Đường Tĩnh nhìn tên: "Giang Hạo Nhiên, cái tên này hay đấy, nghe đã biết là phần tử trí thức rồi".
Đúng lúc hai người đang xem album, một giọng nói đột nhiên vang lên phía sau: "Diệu Diệu, sao cậu lại ở đây?"
Tô Diệu quay lại, thấy là Lý Mật thì lập tức vui vẻ: "Mật Mật, sao cậu đến đây?"
Lý Mật kinh ngạc nhìn Tô Diệu nói: "Sao có mỗi cậu ở đây? Trần Dương đâu? Anh ấy không đến sao?"
"Cháu nói thằng vô dụng kia à? Cậu ta chết rồi!", đúng lúc này, Đường Tĩnh đứng lên nhìn Lý Mật cười nói: "Mật Mật đấy à, chắc cháu vẫn chưa biết, Diệu Diệu nhà cô ly hôn với Trần Dương rồi".
"Mẹ, mẹ nói lung tung gì vậy? Lúc nào mà con..."
"Chuyện này có gì mà phải giấu diếm, dù sao lúc cậu ta trở về thì cũng chắc chắn phải ly hôn", Đường Tĩnh nói với Lý Mật: "Mật Mật, cháu là bạn thân của Diệu Diệu, cháu khuyên nó nhiều vào nhé".
Lý Mật nghe xong chỉ biết cười khổ, thầm nghĩ cho cô ta mười lá gan cô ta cũng không dám nói mấy lời này.
Dù sao cô ta cũng không dám can thiệp vào chuyện của Trần Dương và Tô Diệu.
"Diệu Diệu, giới thiệu với cậu, đây là Vạn Vĩ, là một người bạn của tôi", dứt lời, cô ta chỉ sang người đàn ông đứng bên cạnh Vạn Vĩ nói: "Người này là Giang Hạo Nhiên".
"Sao cơ? Cháu chính là Giang Hạo Nhiên?", Đường Tĩnh vẻ mặt vui mừng, vội vàng lấy tờ quảng cáo của Câu Lạc Bộ Hẹn Hò ra, phát hiện tấm ảnh trong đó giống hệt hắn.
"Ôi, thật là trùng hợp", Đường Tĩnh vui mừng quá đỗi, vội vàng bước đến bên cạnh Giang Hạo Nhiên nói: "Chào cháu, cô là Đường Tĩnh, đây là con gái cô, Tô Diệu, vừa rồi cô đã xem album của cháu, cảm thấy cháu rất phù hợp, cháu có muốn nói chuyện với con gái cô không?"
"Mẹ, con không muốn nói chuyện với anh ta", Tô Diệu cuống lên, vội vàng đáp.
Giang Hạo Nhiên vốn định đến để đối phó người nhà thôi, những người đến xem mắt thì có mấy ai ra gì, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Tô Diệu thì hắn ngây cả người.
Nghe Giang Hạo Nhiên nói, Đường Tĩnh mỉm cười, vội vàng kéo tay Tô Diệu: "Đây, cháu nói chuyện với con gái cô đi nhé".
"Mẹ, mẹ làm gì vậy?", Tô Diệu sắp phát điên đến nơi, cô là người phụ nữ đã có gia đình, bị mẹ ruột ép đến xem mắt đã đủ mất mặt lắm rồi.
Bây giờ mẹ cô lại còn ép cô để người đàn ông khác dẫn cô đi thì thật là quá đáng.
Lý Mật ở bên cạnh cũng thấy chướng mắt: "Cô ơi, làm vậy không được hay cho lắm..."
Còn chưa nói xong, Vạn Vĩ đã lên tiếng ngắt lời cô ta: "Mật Mật, chúng ta đến phía trước ăn chút gì đi, tôi đói rồi ".
Nói xong liền kéo Lý Mật đi, trước khi đi anh ta còn nói với Giang Hạo Nhiên: "Người anh em, tìm hiểu cho kĩ nhé".
Giang Hạo Nhiên mỉm cười: "Cô ơi, nếu Tô Diệu không muốn đi chỗ khác thì ngồi nói chuyện ở đây luôn đi".
"Cũng được, cũng được", Tô Trường Hà cười: "Nào, ngồi đây đi".
"Đúng rồi, Tiểu Giang này, chú hỏi cháu chuyện này", Tô Trường Hà nói: "Chú thấy thông tin trong album nói nhà cháu mở nhà máy, nhà máy gì thế cháu?"
"Nhà cháu mở nhà máy hoá chất, thu nhập mỗi năm vào khoảng 100 triệu", Giang Hạo Nhiên cười nhẹ đáp.
"Nhà cháu ngoài cháu còn anh chị em nào không?", Đường Tĩnh hỏi.
"Không ạ, cháu là con một, nhà cháu có mỗi cháu thôi", Giang Hạo Nhiên đáp: "Sau này tài sản nhà cháu đều là của cháu hết".
Nghe Giang Hạo Nhiên nói, Đường Tĩnh và Tô Trường Hà lại càng hài lòng hơn.
"Thế nhà cháu chịu bỏ bao nhiêu sính lễ?", Đường Tĩnh nóng lòng hỏi.
"Mẹ cháu bảo nếu cháu lấy vợ, sính lễ là 10 triệu, một chiếc xe sang 2 triệu, thêm một căn biệt thự trị giá 8 triệu".
"Thế chẳng phải là 20 triệu sao?"
"Vâng, đúng là 20 triệu ạ", Giang Hạo Nhiên mỉm cười gật đầu đáp.
Đường Tĩnh và Tô Trường Hà nhìn nhau một cái, sau đó Tô Trường Hà hỏi: "Cháu thấy con gái chú thế nào?"
"Cháu rất thích", Giang Hạo Nhiên nói với vẻ sâu đậm: "Thật ra, từ cái nhìn đầu tiên, cháu đã yêu cô ấy sâu sắc, cháu nghĩ đây chắc hẳn là tình yêu sét đánh".
"Chuyện là thế này, Tiểu Giang à, cô có chuyện muốn thẳng thắn với cháu", Đường Tĩnh hơi ngại ngùng nói: "Thực ra con gái cô đã một đời chồng".
"Chưa có con, chưa có con", Đường Tĩnh nói: "Cháu yên tâm, trước kia cô tìm một đứa ở rể, cậu ta là một thằng vô dụng, chuyện đó không được tốt lắm, đến bây giờ cậu ta còn chưa từng nắm tay con gái cô ấy chứ".
"Mẹ, mẹ mà còn như vậy là con giận thật đấy!", Tô Diệu tức đến mức dậm chân, sao cái gì mẹ cô cũng nói ra vậy?
Giang Hạo Nhiên thấy Tô Diệu tức giận lại càng thích hơn.
Cô gái này đúng là cực phẩm, đến vẻ tức giận cũng xinh đẹp như vậy, hắn chắc chắn phải có được cô.
"Cô yên tâm, cháu sẽ không chê bai gì đâu", Giang Hạo Nhiên nói nghiêm túc.
Phù!
Nghe Giang Hạo Nhiên nói, Tô Trường Hà và Đường Tĩnh đều thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc này, tiếng người dẫn chương trình vang lên: "Xin mời mọi người bước đến phía trước, Câu Lạc Bộ Hẹn Hò sắp bắt đầu rồi, xin mọi người hãy đến phía trước".
"Cô ơi, chúng ta qua đó đi".
Giang Hạo Nhiên đứng lên, bày tư thế mời, trông vô cùng ga lăng.
Ở chỗ khác, Lý Mật hất tay Vạn Vĩ ra, cau mày nói: "Vạn Vĩ, anh làm gì vậy?"
"Mật Mật, cô đừng giận, tôi xin lỗi", Vạn Vĩ cười nói: "Hạo Nhiên rất thích cô gái đó, chúng ta ở đó chẳng phải làm kỳ đà cản mũi sao? Vậy nên tôi..."
"Kỳ đà cản mũi? Kỳ đà cản mũi cái gì?"
"Anh có biết Tô Diệu đã có chồng rồi không?"
"Anh có biết chồng cô ấy là ai không?"
"Lẽ nào anh không nhìn ra được Tô Diệu thực ra không muốn đến đây, mà bị mẹ cô ấy ép đến sao?"
Dứt lời, Tô Diệu lấy điện thoại ra gọi một cuộc.
Lúc này Vạn Vĩ đã bị Lý Mật nói cho ngây người ra, anh ta nhìn Lý Mật với vẻ hơi ngại ngùng, nói: "Mật Mật, tôi qua chỗ Hạo Nhiên xem thế nào".
Lúc đến bên cạnh Giang Hạo Nhiên, Vạn Vĩ nhỏ giọng nói bên tai hắn: "Hạo Nhiên, cậu có biết Tô Diệu này đã có chồng rồi không?"
Giang Hạo Nhiên gật đầu: "Biết, nhưng chồng cô ấy là một thằng ở rể, nghe mẹ cô ấy nói họ kết hôn đã hơn hai năm mà còn chưa từng cầm tay nhau".
Vạn Vĩ nghe vậy thì vẻ mặt không vui.
Mẹ kiếp, cái quái gì vậy?
Cũng chỉ là thằng ở rể, có gì ghê gớm chứ?
Vạn Vĩ bước đến bên cạnh Lý Mật nói: "Mật Mật, chồng cô Tô Diệu này chẳng phải chỉ là thằng ở rể thôi sao? Có gì mà phải ra vẻ to tát vậy?"
Lý Mật cười lạnh lùng, không nói gì.
Nếu không phải hôm đó cô ta quỳ dưới đất gọi Trần Dương là bố thì cô ta cũng tưởng là như vậy.
Cô ta nhìn vợ chồng Đường Tĩnh ngồi ở phía trước, không nhịn được thở dài một tiếng: "Coi người khác như vàng bạc, coi con rể mình như cỏ rác, cũng không biết rốt cuộc bọn họ nghĩ gì nữa".
Vạn Vĩ bị bơ, cũng tỏ vẻ khó chịu.
Nhưng anh ta không thể hiện ra mặt, chỉ hậm hực thầm nghĩ trong lòng: "Mẹ kiếp, chảnh cái quái gì chứ, chờ tôi cưa đổ được cô, nhất định sẽ cho cô biết tay".
Trong Câu Lạc Bộ Hẹn Hò, người dẫn chương trình bảo tất cả các cô gái đứng thành một hàng, để các chàng trai dán giấy nhớ lên cô gái mình thích.
Trong đó Tô Diệu là xinh đẹp nhất, lưng cô sắp bị dán đầy giấy.
Khiến các cô gái khác nhìn mà vô cùng ghen tị.
Sau đó, người dẫn chương trình lại bảo tất cả các chàng trai đứng thành một hàng, để các cô gái dán giấy nhớ.
Không có gì bất ngờ, sau lưng Giang Hạo Nhiên được dán nhiều giấy nhất.
Đến vòng thứ ba là tỏ tình trực tiếp, Giang Hạo Nhiên đứng lên, chạy thẳng đến chỗ Tô Diệu, nhìn cô dạt dào tình cảm: "Tô Diệu thân mến, anh muốn tỏ tình với em!"
Tô Diệu lạnh lùng nhìn anh ta một cái, ngồi im như tượng.
Đường Tĩnh ở dưới sốt hết cả ruột: "Diệu Diệu, mau đứng lên, mau đứng lên đi".
Lúc này, người dẫn chương trình ở trên bục nói: "Xem ra cô Tô Diệu xấu hổ rồi, nào chúng ta cùng cho tràng pháo tay để cổ vũ cho cô ấy".
Bốp bốp bốp!
Hội trường lập tức vang lên tiếng vỗ tay rào rào.
"Tô Diệu thân mến, anh muốn tỏ tình với em", dứt lời, Giang Hạo Nhiên định giơ tay ra nắm lấy tay Tô Diệu.
Đúng lúc này, phía sau vang lên một giọng nói lạnh lùng: "Anh mà dám động vào cô ấy, tôi chặt tay anh".
Ồ!
Nghe thấy câu này, hội trường lập tức ồ lên.
Tất cả mọi người đều xoay người lại nhìn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT