“Hừ, Bạch Cửu Linh, ông tự muốn nhận thua kệ ông, đừng ngăn cản tôi, lần này tôi vẫn muốn cho người đi bắt thằng khốn nạn đó về lột da cắt gân nó!” Lý Thu Yến cười khẩy, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Bà…” Bạch Cửu Linh tức giận vô cùng, nhưng bây giờ Lý Thu Yến đang điều động người nhà họ Lý, không phải người nhà họ Bạch, ông ta muốn ngăn cản cũng không có cách nào.
“Mẹ, con muốn mẹ bắt sống hai thằng khốn nạn đó về.” Bạch Quảng Nghĩa nói với vẻ thù hận, hắn muốn trả lại Trần Phong gấp trăm lần nỗi đau hắn phải chịu.
“Con trai, con yên tâm, mẹ nhất định sẽ khiến con hả giận!” Lý Thu Yến hứa chắc nịch, bà ta không tin mình không trị được một thằng nhà quê đến từ Thương Châu.
Ở một nơi khác, Dương Thái và Bàng Đông Kỳ đã đến Khách sạn Kim Lăng, vừa hay Kiều Tiêu Nguyệt cũng ở đó.
Nhìn thấy Kiều Tiêu Nguyệt, Dương Thái lập tức chào hỏi: “Kiều tổng, đã lâu không gặp.”
“Dương tổng, cơn gió nào đưa cậu tới đây thế?” Kiều Tiêu Nguyệt cười giả lả hỏi, thực ra cô ấy đã đoán được phần nào mục đích của Dương Thái.
Dương Thái cười gượng một tiếng và nói: “Kiều tổng, tôi đến đây làm gì chị vẫn không rõ sao? Cậu Trần đâu?”
“Cậu Trần? Cậu Trần nào?” Kiều Tiêu Nguyệt biết rõ còn hỏi, chuyện Trần Phong được chọn là người thừa kế của nhà họ Trần là bí mật lớn nhất của nhà họ Trần. Ngoài cô ấy và tâm phúc của nhà họ Trần là Trần Trung ra, phần lớn mọi người đều không rõ về chuyện này, thậm chí có rất nhiều con cháu nhà họ Trần đều không biết vị trí gia chủ của nhà họ Trần đã được xác định rồi.
Cho nên thân phận khi ở thế giới bên ngoài của Trần Phong chỉ là con cháu bình thường của nhà họ Trần.
“Kiều tổng, chị đừng đùa tôi nữa, còn có thể là cậu Trần nào nữa, chính là cậu Trần lúc đó chị dẫn người đến nhà ga đón.” Dương Thái cười ha ha nói.
“Thì ra Dương tổng nói đến cậu Trần Phong, bây giờ cậu ấy đang nghỉ ngơi trong phòng tổng thống, Dương tổng có việc gì không?” Kiều Tiêu Nguyệt nói.
“Kiều tổng, là thế này, lúc trước em trai tôi không hiểu chuyện, đắc tội với cậu Trần và bạn của cậu ấy, nên tôi muốn bù đắp cho người bạn kia của cậu Trần và nói tiếng xin lỗi cậu Trần, hi vọng Kiều tổng cho tôi gặp mặt cậu ấy.” Dương Thái nói.
“Thì ra là chuyện này, được, vậy tôi sẽ đi hỏi cậu Trần, xem cậu Trần có muốn gặp cậu không.” Kiều Tiêu Nguyệt cười nói. Tuy Dương Thái cũng được coi nhà nhân vật có máu mặt ở Kim Lăng nhưng vẫn không so được với Trần Phong, Trần Phong muốn gặp Dương Thái thì là nể mặt hắn rồi.
“Vậy làm phiền Kiều tổng rồi.” Dương Thái khẽ cười nói.
Một lát sau, Kiều Tiêu Nguyệt đến vào của Trần Phong.
“Cậu Trần, Dương Thái nói muốn gặp cậu để xin lỗi cậu và bạn của cậu.” Kiều Tiêu Nguyệt thành thật nói, gần đây cô ấy cũng mới biết Trần Trấn Nam chọn Trần Phong là người thừa kế của nhà họ Trần. Không thể nói là cô không giật mình được, dù sao thì Trần Phong chỉ là cháu của Trần Trấn Nam, mà Trần Trấn Nam còn có ba người con trai, hơn nữa người nào cũng rất xuất sắc, tuổi đời còn trẻ mà tiếng tăm đã lừng lẫy khắp nơi.
Ba người con trai của Trần Trấn Nam, cho dù là ai cũng xuất sắc hơn Trần Phong ngàn vạn lần, nhưng Trần Trấn Nam lại chọn Trần Phong là người thừa kế của nhà họ Trần. Cũng may là bây giờ có cực ít người nhà họ Trần biết, nếu không nhà họ Trần sẽ có sóng gió lớn.
Nên Kiều Tiêu Nguyệt rất tò mò, rốt cuộc Trần Phong có chỗ nào đặc biệt có thể xứng đáng để Trần Trấn Nam coi trọng như vậy.
Trần Phong do dự trong giây lát sau đó nói: “Bảo anh ta lên đây đi.”
Trần Phong hơi bất ngờ khi Dương Thái đến gặp anh, ban đầu anh cho rằng Thái tử Kim Lăng này sẽ hống hách ngang ngược giống Bạch Quảng Nghĩa, bây giờ xem ra Dương Thái cũng có chút bản lĩnh đánh giá tình hình.
“Vâng, cậu Trần.” Kiều Tiêu Nguyện hơi cúi người xuống sau đó rời đi.
Mấy phút sau, Dương Thái và Bàng Đông Kỳ đi vào.
“Cậu Trần!” Gặp Trần Phong, Dương Thái không dám ra vẻ nữa, thái độ của hắn lập tức trở bên cung kính hơn rất nhiều.
“Ngồi đi.” Trần Phong mỉm cười, anh âm thầm quét mắt nhìn Bàng Đông Kỳ đang cúi người.
“Vâng cậu Trần.” Dương Thái ngồi xuống và đi thẳng vào vấn đề chính: “Cậu Trần, lúc trước em tôi không hiểu chuyện, không chỉ đắc tội với bạn của cậu mà còn mạo phạm cậu. Nên tôi đến đây là muốn bồi thường cho người bạn của cậu Trần và xin lỗi cậu. Mong cậu Trần độ lượng, đừng để bụng chuyện xảy ra lúc trước.”
Trần Phong cười, Dương Thái là người thông minh, xem ra danh hiệu Thái tử Kim Lăng không phải tự nhiên mà có.
“Dương tổng khách sáo quá, chuyện giữa tôi và em trai anh đã qua rồi, chỉ cần sau này em trai anh không chọc giận tôi, tôi sẽ không gây rắc rối cho nhà họ Dương, Dương tổng yên tâm đi.” Thái độ của Dương Thái đã rất nhún nhường rồi, Trần Phong cũng không thể chèn ép hắn quá mức được, Trần Phong vẫn hiểu đạo lý đánh kẻ chạy đi, không ai đánh người chạy lại.
“Cảm ơn cậu Trần.” Trên mặt Dương Thái hiện lên vẻ vui mừng, “Ngoài ra, cậu Trần, đây là 30% cổ phần của Trang viên quốc tế Cửu Long, cậu ký tên vào đây, số cổ phần này sẽ là của cậu.”
Nói xong Dương Thái đặt hợp đồng chuyển nhượng cổ phần lên trên bàn, dòng chữ 30% cồ phần của Trang viên quốc tế Cửu Long được viết rất rõ ràng.
Vì cổ phần của Trang viên quốc tế Cửu Long thuộc về nhiều cổ đông, ban đầu cổ đông lớn nhất là Dương Thái, chiếm 38% cổ phần. Nhưng bây giờ hắn lại tặng 10% cổ phần của mình. Như vậy Dương Thái chỉ còn lại 28%, nếu bây giờ Trần Phong ký tên thì sẽ anh sẽ trở thành cổ đông lớn nhất của Trang viên quốc tế Cửu Long.
“Dương tổng làm như thế này là có ý gì?” Trần Phong cau mày nói, anh hiểu Dương Thái tặng cho phần cho anh là để đền tội với anh. Nhưng hắn tặng anh cả 30% cổ phần, đồng nghĩa với việc hắn trực tiếp giao quyền quản lý Trang viên quốc tế Cửu Long cho anh.
Muốn đền tội cũng không cần phải trả cái giá đắt thế này, phải biết là với giá trị vốn hóa thị trường bây giờ của Trang viên quốc tế Cửu Long thì giá trị của 30% đã gần năm tỉ rồi.
Một lúc tặng năm tỉ, cho dù là Trần Phong cũng thấy hơi xót, huống chi là Dương Thái.
“Cậu Trần, Bạch Quảng Nghĩa và em trai tôi dám đắc tội với cậu, đây là cái giá hai đứa nó phải trả. Còn tôi là anh trai, lại không bảo ban chúng nó hẳn hoi, để hai đứa nó mạo phạm cậu. Tôi cũng khó trốn tránh trách nhiệm, cho nên cậu xứng đáng nhận 30% cổ phần này.” Dương Thái cung kính cười nói, trên thực tế đúng là không cần nhiều như vậy để đền tội với Trần Phong, nhưng hắn lại có suy nghĩ khác.
Dương Thái muốn kéo Trần Phong về cùng phe với mình, vì lợi ích của Trang viên quốc tế Cửu Long bây giờ quá lớn, không ít gia tộc giàu có ở Kim Lăng ghen tị với việc làm ăn của Trang viên quốc Tế Kim Lăng. Tuy hắn được gọi là Thái tử Kim Lăng, nhà họ Dương cũng là một trong bốn gia tộc hạng nhất ở Kim Lăng, nhưng Kim Lăng còn có ba gia tộc hạng nhất giống như nhà họ Dương!
Ba gia tộc này không có gia tộc nào là dễ dây vào, nếu họ muốn nhúng tay vào chuyện làm ăn của Trang viên quốc tế Cửu Long, chỉ dựa vào một mình Dương Thái không thể ngăn cản được. Bắt buộc phải có một người chia sẻ gánh nặng với hắn.
Rõ ràng là Trần Phong rất phù hợp, không nói đến chuyện khác, chỉ riêng danh hiệu nhà họ Trần đã đủ để làm ba gia tộc lớn khác ở Kim Lăng khiếp sợ.
Cho nên nhìn từ góc độ ngắn hạn thì Dương Thái tặng 30% cổ phần là thiệt, nhưng về lâu dài thì lấy 30% cổ phần để Trần Phong trấn giữ Trang viên quốc tế quốc tế Cửu Long chắc chắn là không thiệt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT