Nhưng Trần Phong lại không hề có ý định thả Tiểu Diệp xuống, anh nở nụ cười nham hiểm nhìn Tiểu Diệp nói: “Thế cô nói xem cô có tha thứ cho tôi không đây?”.

Bọn họ vẫn đang ở trên đường phố, xung quanh có nhiều người qua lại, thỉnh thoảng lại có người nhìn hai bọn họ.

Tiểu Diệp đâu thể chịu được cảnh đấy, những ánh mắt nhìn tới giống như những cây kim đâm lên người cô ấy vậy, nhưng trong lòng lại đang giận Trần Phong, không muốn cứ thế mà nói tha thứ luôn được.

“Hay là tôi cứ thế này ôm cô về nhé”, thấy Tiểu Diệp còn đang đắn đo, Trần Phong liền bế cô ấy đi thêm vài bước, muốn ép buộc cô ấy.

“Đừng mà”, Tiểu Diệp hét lên: “Anh cho tôi xuống đi”.

“Vậy cô rốt cuộc có tha thứ cho tôi không? Tôi đặt cô xuống thì cô phải bỏ qua cho tôi đấy nhé”.

Mặt Tiểu Diệp đã đỏ như quả táo lê, còn Trần Phong lại hỏi tiếp, cô cũng đành chịu thua: “Anh cứ đặt tôi xuống đi đã”, Tiểu Diệp nói nhỏ.

“Nhưng tôi sợ cô lại nuốt lời”.

“Tôi tha thứ cho anh là được chứ gì, mau thả tôi xuống, bao nhiêu người đang nhìn kia kìa”.

Trần Phong nhìn xung quanh, đúng là không ít người đang tò mò nhìn anh.

“Bọn họ muốn nhìn thì để bọn họ nhìn, có phải là việc gì mất mặt đâu”.

Tiểu Diệp thực sự không chịu được nữa, liền nói với vẻ như cầu xin: “Anh Trần, tôi xin anh đấy, anh cho tôi xuống đi, tôi đảm bảo sẽ không giận anh nữa”.

Trần Phong biết không thể đùa tiếp được nữa, thế là anh dừng lại.

Đặt chân của Tiểu Diệp xuống trước, sau đó mới từ từ để cô đứng xuống dưới đất.

Nhưng quả nhiên nuốt lời là bản tính của con gái, Tiểu Diệp vừa đứng xuống dưới đất liền quay đầu đi mặc kệ Trần Phong.

“Cô đã hứa là không giận tôi rồi mà”, Trần Phong nói.

“Anh Trần đúng là đồ xấu xa”.

Tiểu Diệp trề môi lẩm bẩm, tỏ vẻ rất không vui.

“Được rồi, tôi biết sai rồi, sau này sẽ không đùa như vậy với Tiểu Diệp nữa”.

Tiểu Diệp mặc kệ Trần Phong, một mình cô ấy đi về phía bến xe buýt.

Trần Phong đuổi theo sau, cũng không nói gì, chỉ đi bên cạnh Tiểu Diệp.

Sau khi hai người lên xe, Trần Phong vẫn im lặng không nói câu nào.

Tiểu Diệp ngồi xuống ghế, Trần Phong đứng bên cạnh cô, còn ghế trống nhưng anh cũng không quan tâm.

Tiểu Diệp hậm hực nhìn Trần Phong, trong lòng rất muốn hỏi Trần Phong đang làm gì, nhưng cô biết cô mà lên tiếng trước thì sẽ mắc bẫy của Trần Phong, cho nên cũng không nói gì.

Xe buýt đi được năm bến, Tiểu Diệp cuối cùng không nhịn được mà nói: “Anh Trần, sao anh lại có thể như thế?”.

Trần Phong cười nhẹ hỏi: “Tôi sao cơ?”.

“Hừ!”, Tiểu Diệp hừ lên một tiếng, lại không muốn nói rõ với Trần Phong.

Đến bến cuối cùng, trên xe chỉ còn hai người họ, sau khi xuống xe vẫn phải leo núi một đoạn nữa.

Và dưới chân núi chính là thôn làng của Tiểu Diệp, cô ấy rất muốn mời Trần Phong đến chơi, nhưng đứng đó lại không biết nên nói thế nào.

Trần Phong đi bên cạnh cô, nhưng vẫn không chủ động nói chuyện.

Tiểu Diệp lí nhí nói: “Anh Trần!”.

“Ừm”, Trần Phong trả lời.

“Tôi không giận anh nữa”.

“Thật à?”.

“Ừm”.

“Tôi biết Tiểu Diệp rất tốt mà”, Trần Phong cười nói.

Tiểu Diệp cũng cười lên, khóe miệng còn hơi nhếch lên nói: “Anh Trần, nhà tôi ở phía trước, anh có muốn đến chơi không?”.

Trần Phong nhìn theo hướng Tiểu Diệp nói, quả nhiên là lối đi vào thôn làng.

“Đi tay không thế này có vẻ không hay lắm nhỉ?”, Trần Phong thắc mắc.

Tiểu Diệp vội vàng xua tay: “Không sao đâu, anh là khách đến chơi lần đầu tiên, không cần chuẩn bị quà cáp gì cả”.

Trần Phong nghĩ một lúc nói: “Vậy được, tôi cũng muốn xem xem nhà Tiểu Diệp rốt cuộc như thế nào”.

Nghe thấy Trần Phong đồng ý, Tiểu Diệp liền vui mừng, cô thậm chí còn chủ động kéo tay Trần Phong chạy về phía làng cô.

Một thôn quê rất yên bình, trước cổng làng có mấy ông lão ngồi đánh cờ với nhau, thấy Tiểu Diệp về, có mấy người trong đó còn vẫy tay chào Tiểu Diệp.

“Tiểu Diệp về rồi đấy à?”.

Tiểu Diệp cũng chào hỏi từng người một.

Khi bọn họ nhìn thấy Trần Phong, cũng đều nhìn lâu hơn chút.

Đi vào sâu trong làng, đi qua một cây cầu treo thì đến nhà Tiểu Diệp.

Một cô bé đang chơi đá cầu ở ngoài cổng nhìn thấy Tiểu Diệp về, liền cười tươi vui mừng chạy đến.

“Chị Diệp”.

Cô bé chạy đến ôm chầm lấy Tiểu Diệp.

Cô bé không cao lắm, chỉ cao đến ngực Tiểu Diệp, Trần Phong đoán chắc là cô em gái đó của Tiểu Diệp, là cô em gái có miếng ngọc bội mà Tiểu Diệp không có.

“Được rồi, bố mẹ đâu?”.

Cô bé ngoan ngoãn trả lời: “Bố mẹ đi làm đồng vẫn chưa về”.

Cô bé vừa nói vừa đưa mắt nhìn về phía Trần Phong, như thể tò mò vì nhà cô lại có thêm một người đàn ông.

Trần Phong nhìn và mỉm cười với cô bé.

Cô bé lại ngại ngùng một cách khó hiểu, rồi kéo tay Tiểu Diệp đi về phía nhà cô.

Trần Phong cũng đi theo sau, cô bé lại càng thấy kỳ lạ, nhưng không dám hỏi.

Nhà Tiểu Diệp có hai tầng, hình như có cả sân sau, phía trước nhà có trồng một số hoa cỏ, còn có mấy luống rau hẹ nữa.

Trần Phong được Tiểu Diệp mời vào nhà ngồi, cũng không nghèo khổ như Trần Phong tưởng tượng, những đồ vật trong nhà đều đầy đủ cả, nội thất trang trí cũng khá đẹp, nhưng lại khiến Trần Phong không biết vì sao Tiểu Diệp lại mê tiền như vậy.

“Hay là cô cứ nói chuyện với em gái cô đi, tôi ngồi một mình không sao đâu”.

Trần Phong thấy cô bé kia cứ nhìn mình, nên cũng mỉm cười nói với Tiểu Diệp.

Tiểu Diệp cũng nhìn thấy em gái cô cứ nhìn Trần Phong mãi, liền cười nói: “Chắc chắn là nó thấy anh Trần rất đẹp trai, nên ngại ấy mà”.

Trần Phong sững sờ, rồi cười gượng một tiếng.

Một lúc lâu sau, bố mẹ Tiểu Diệp cũng quay về, khi họ nhìn thấy Trần Phong là ông chủ của Tiểu Diệp, giống như phụ huynh gặp phải thầy cô chủ nhiệm vậy, luôn sợ Tiểu Diệp không làm việc tốt, còn bảo Trần Phong phải quản lý thật nghiêm. Đọc nhanh tại Vietwriter

Tiểu Diệp đứng một bên nghe thấy rất tức giận, nhưng lại không muốn cãi lời bố mẹ, đành một mình đứng đó hậm hực.

Nhìn Tiểu Diệp cứng đầu như vậy, Trần Phong cũng không kiên quyết nữa.

Thoáng chốc đã đến ngày tổ chức tiệc mừng của nhà họ Chu.

Mấy người đi đến nhà họ Chu nhỏ, vì Bạch Kính Phong đã cao tuổi nên cử Bạch Tinh đưa Bạch Tô đi, còn có cả Bạch Thành Lâm và Trần Phong nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play