Trần Phong lắc đầu nhẹ: “Không có gì”.
Anh không nói ra là vì anh đột nhiên có một cảm giác, nếu hình thành các đốm lửa nhỏ, thì sẽ tạo con thành đê dài nghìn dặm, nhưng cũng có thể sẽ bị vỡ tan từ phía dưới, còn thế lực phía sau lưng kia, Trần Phong cũng tin sau khi thế lực đó lớn mạnh, vậy kết quả sẽ như thế nào thì không ai nói rõ được.
Bạch Tinh cũng không thực sự chú ý, anh ta ăn hết quả táo liền ném hột ra phía xa, anh ta lại nói tiếp: “Nhà họ Chu nhỏ muốn mời chúng ta qua đó, mà nhà họ sắp tới lại đúng lúc có tiệc mừng, nên mời chúng ta qua đó chúc mừng, như vậy cũng sẽ không bị người ta nghi ngờ”.
Trần Phong nói: “Anh đến để nói với tôi là anh muốn tôi đi cùng đến đó sao?”.
Bạch Tinh gật đầu: “Bố tôi đã bảo tôi đến đây để nói với anh Trần, bố tôi nói chuyện này do anh Trần khởi xướng, nếu để đối phương biết anh Trần, bọn họ chắc chắn sẽ càng có niềm tin hơn. Đương nhiên bố tôi cũng nói rồi, nếu anh Trần không muốn lộ diện thì cũng không sao, mình chúng tôi qua đó là được”.
Trần Phong suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu mọi người đã muốn tôi qua đó, chắc cũng là cảm thấy tôi đi chắc chắn sẽ tốt hơn đúng không?”.
“Bố tôi đúng là nghĩ như vậy, nhưng mọi chuyện vẫn phải xem ý của anh Trần”.
Trần Phong cười nói: “Anh đã đến tận đây mời tôi rồi, kiểu gì tôi cũng phải nể mặt mọi người chứ, đi vậy, tuy tôi cũng cảm thấy sự hiện diện của tôi chẳng có gì to tát cả”.
Bạch Tinh cũng cười lên: “Anh Trần, không phải tôi tâng bốc anh, nhưng mấy năm nay những việc anh làm ở Yên Kinh thì chẳng có gia tộc nào ở hoang mạc lại không biết. Nếu bọn họ thấy anh đến chắc chắn sẽ càng có nhiều niềm tin hơn cho mà xem”.
Trần Phong cũng chỉ mỉm cười.
Trần Phong nghe nói tiệc mừng nhà Tiểu Chu chính là có thêm một người cháu nội, mà đã đến chúc mừng thì đương nhiên không thể thiếu quà tặng rồi.
“Tiểu Diệp, cô nói xem nhà người ta làm tiệc thôi nôi cháu trai thì chúng ta nên tặng gì nhỉ?”.
Ngồi ở đó, nhìn Tiểu Diệp đang quét dọn nhà cửa, Trần Phong đột nhiên hỏi, anh cũng chỉ là muốn có thêm gợi ý.
Tiểu Diệp nghe thấy Trần Phong hỏi, cô ấy liền đặt cái chổi trong tay xuống, nghiêm túc suy nghĩ, nhưng hình như đối với cô ấy mà nói đây không hề là một câu hỏi dễ.
Cô ấy gãi đầu nói: “Tặng một miếng ngọc đi, khi em gái tôi sinh ra, có người tặng em ấy miếng ngọc, tôi rất muốn có nó nhưng mẹ tôi nói đó là quà của em gái tôi, tôi muốn chạm vào cũng không được nữa, chỉ sợ tôi làm hỏng”.
Tiểu Diệp trông có vẻ thực sự rất muốn, khi cô ấy nói, nét mặt còn mang vẻ đượm buồn.
Trần Phong liền nói: “Hay là khi nào cô sinh nhật tôi sẽ tặng cô một miếng ngọc”.
Nhưng Tiểu Diệp xua tay nói: “Không cần đâu, tôi không thể tùy tiện nhận quà của người khác”.
“Chẳng phải cô rất muốn có sao? Vì sao lại không lấy?”, Trần Phong tò mò hỏi.
Tiểu Diệp nghiêm túc nói: “Anh Trần tặng quà cho tôi, vậy thì tôi chắc chắn cũng phải tặng quà cho anh Trần, nhưng tôi nghèo như vậy, món quà mà tôi tặng cũng chắc chắn không được tốt như món quà mà anh Trần tặng tôi”.
Trần Phong cười nói: “Tôi không cần cô tặng quà cho tôi, nên cô yên tâm đi”.
Nhưng Tiểu Diệp lại càng không bằng lòng, cô ấy lắc đầu nói: “Vậy thì không được, bạn bè thì phải có đi có lại, như vậy trong lòng hai người mới thoải mái được, nếu không tình bạn giữa hai người sẽ không thể bền lâu, mẹ tôi bảo tôi vậy đó”.
Tiểu Diệp nghiêm túc nhìn Trần Phong, còn Trần Phong cũng biết cô gái này mà cứng đầu lên thì không ai nói lại được.
“Vậy thì thế này, quà mà tôi tặng cô cũng sẽ không đắt đâu, sau đó khi cô tặng lại tôi thì cũng tặng món quà có giá tương đương là được, như vậy thì cô không phải đắn đo nữa, cô thấy sao?”.
Tiểu Diệp quả nhiên suy nghĩ với vẻ nghiêm túc, một lúc sau mới nói từng chữ một: “Thế này hình như cũng được đấy”.
Trần Phong cười cô gái này sao lại ngây thơ thế không biết, anh hoàn toàn có thể mua một miếng ngọc đẹp, sau đó nói với Tiểu Diệp là anh mua ở lề đường, dù sao cô ấy cũng không biết được.
“Vậy cứ thế nhé, lát nữa cô đưa tôi xuống núi mua miếng ngọc, tôi muốn tặng nhà họ Chu nhỏ một món quà đầy ngụ ý”.
Tại nhà họ Chu nhỏ lúc này.
Trong một căn phòng làm việc rộng rãi, người đàn ông ngồi một mình phía sau bàn làm việc chính là Chu Tầm, gia chủ nhà họ Chu, trông cũng chỉ khoảng hơn 40 tuổi, khuôn mặt vuông vắn cương nghị, lông mày rậm và dài, đôi mắt nhỏ dài, trông rất nghiêm khắc.
Có hai người ngồi ở bên trái và bên phải của anh ta, và hai người này cũng là những người có quyền khá lớn trong nhà họ Chu.
Chu Tầm nói: “Mọi người nói xem lần này đối phó với Mạc Lang chúng ta nắm chắc bao nhiêu phần thắng”.
Trong đó có một người đàn ông tướng mạo trông gần giống với Chu Tầm lên tiếng: “Nếu đã là nhà họ Bạch chủ động khởi xướng, em cảm thấy nên thử xem sao, nếu thất bại, ít nhất chúng ta có thể khiến Mạc Lang bị thương”.
Nhưng lập tức có người phản bác: “Chu Phóng, cậu nói vậy là không được”.
Chu Phóng lạnh lùng nhìn về phía ông lão ngồi đối diện anh ta, nói với giọng không hề khách sáo: “Có gì mà không đúng, Mạc Lang là kẻ thù của chúng ta, nếu cắn được bọn chúng một nhát, cháu cũng thấy vô cùng vui mừng rồi”.
Giọng nói người đó trở nên rất uy nghiêm, nghiêm nghị nói: “Nếu cậu nghĩ vậy thì sớm muộn cậu cũng sẽ hại cả nhà họ Chu thôi”.
Và người đàn ông ngồi bên cạnh Chu Phóng và trông có vẻ ít tuổi hơn
Chu Phóng nói: “Chú ba, cháu thấy anh tư nói không sai, lẽ nào chú đã quên chuyện ba năm trước rồi sao?”.
Chú ba hừ lên một tiếng: “Đương nhiên là tôi chưa bao giờ quên, nhưng chuyện này đúng là có khác với chuyện khi đó”.
“Sao mà khác chứ, chỉ cần chúng ta còn nhớ mối thù này, chỉ cần khiến Mạc Lang phải đổ máu, thì chuyện này có thể làm, nhà họ Chu chúng ta đáng ra cũng đã suy tàn rồi”, Chu Phóng hét to.
Và lúc này Chu Tầm nhìn sang phía cô gái ngồi một bên cứ im lặng nãy giờ: “Chỉ Nhi, cháu có suy nghĩ gì không?”.
Cô gái được gọi là Chỉ Nhi này lại là người trẻ nhất ở đây, khoảng hơn 20 tuổi, hàm răng trắng, đôi mắt sáng ngời, dáng người uyển chuyển, chỉ nhìn vẻ bề ngoài thôi đã thấy là một cô gái vô cùng xinh đẹp, nhưng cô ấy lại có thể ngồi ở đây, chắc có lẽ không chỉ vì ngoại hình của cô ấy.
Cô ấy từ từ lên tiếng: “Ông ba nói đúng đấy ạ, kể cả là trả thù thì chúng ta cũng cần có chuẩn bị thật tốt, với lại Chỉ Nhi nghĩ nếu đã ra tay thì không thể chỉ cắn một nhát, tốt nhất là giết bọn chúng đi, điều này mới là điều mà chúng ta thực sự muốn”.