*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chờ khi Trần Phong trở lại bàn ăn, chuyện giữa Bạch Tinh và Sosko gần như đã đàm phán xong, và trông Sosko có vẻ như vô cùng hài lòng.
Trần Phong vừa ngồi xuống ghế thì Sosko hào sảng nói với Trần Phong: “Trần Phong à, người bạn này của cậu đúng là một người rất giỏi, tôi đã quyết định sau khi tôi về, tôi sẽ thay người phụ trách trước đây của tôi”.
Trần Phong cũng không ngờ ông ấy lại nói thẳng như vậy, nhưng đương nhiên vẫn chúc mừng: “Đó là vì ông biết nhìn người thôi, nếu ông không đồng ý thì cũng đúng là không còn cách nào cả”.
Sosko lắc đầu nói: “Đâu có, đều là cảm ơn cậu, nếu không có cậu thì tôi chắc chắn không thể tìm được một người phụ trách giỏi như vậy”.
Trần Phong mỉm cười.
Nâng ly rượu lên hô hào mọi người cạn ly.
Và anh còn đặc biệt nhìn sang Leona, trên bàn tiệc cô ta hình như dè dặt hơn nhiều, chỉ lén lút nháy mắt với Trần Phong, chứ cũng không dám có động tác khác.
Việc đã bàn xong xuôi nhưng chưa tàn cuộc, và việc tiếp theo đây lại không cần phải có mặt của Trần Phong, anh mượn cớ anh còn có việc nên ra về trước, để Bạch Tinh đưa Sosko đi một vòng quanh Lan Thành chơi.
Và Bạch Tinh đương nhiên vô cùng thành thạo chuyện này, sau khi Trần Phong đi khỏi, anh ta vẫn cảm ơn Trần Phong một cách rất khách sáo.
Trần Phong cười nói: “Tôi đã nói rồi, anh cứu tôi một mạng, tôi chắc chắn sẽ trả ân tình đó, nhưng lần này cũng không cần coi như trả hết ơn cứu mạng đâu, nếu anh vẫn còn có vấn đề gì thì cứ việc đến tìm tôi”.
Nhưng Bạch Tinh lắc đầu nói: “Anh Trần, chuyện cứu anh thực sự anh không cần để bụng, nếu không phải là hai chị em nhà họ Thường, mà chỉ dựa vào tôi thì chẳng làm được gì cả, người cứu anh thật sự là hai chị em kia cơ”.
Nhắc đến họ, Trần Phong liền không nói gì nữa.
Chỉ là chào Sosko xong anh liền đi khỏi đó.
Chuyện tiếp theo của Trần Phong đương nhiên là đi đến nơi mà trên tờ giấy kia đã viết.
Quả nhiên, chỉ cần chờ ở đại sảnh khách sạn một lúc, đã thấy Leona tới.
Nhìn thấy Trần Phong, Leona liền nở nụ cười.
“Sao anh lại biết tôi nhất định sẽ ra đây vào lúc này, nếu tôi ra rất muộn, vậy chẳng phải anh sẽ chờ tiếp sao?”.
Trần Phong cũng cười nói: “Phụ nữ có trực giác của phụ nữ, còn tôi cũng có trực giác của bản thân, hơn nữa trực giác của tôi xưa nay luôn đúng”.
Một tay Leona ấn nhẹ lên trán của Trần Phong, nhẹ nhàng đưa mặt cô ta lại gần Trần Phong: “Vậy tôi muốn biết trực giác của anh đúng được bao nhiêu, anh đoán xem tôi đang mặc đồ lót màu gì, nếu anh đoán đúng thì sẽ có thưởng đó”.
Trần Phong lại không hoàn toàn trả lời, anh hôn luôn lên đôi môi đang kề gần anh, đồ ăn ngon chủ động dâng tận miệng này thì làm gì có chuyện không ăn cơ chứ.
Đôi môi mềm mại mang theo mùi hương ngọt ngào, ngậm trong miệng khiến người ta ngây ngất.
Khi bị hôn đột ngột Leona cũng chỉ hơi hoảng loạn, sau đó liền trấn tĩnh lại, hưởng ứng nụ hôn của Trần Phong.
Răng môi lẫn lộn tạo ra nước bọt ướt át, mỗi một lần hôn đều mang theo hơi thở của đối phương, chỉ là hôn nhau thôi, nhưng trong ánh mắt của Leona đã mang thần sắc phê pha, như thể đang chìm trong cảm giác đê mê.
Nhưng may mà cô ta vẫn còn chút tỉnh táo, đẩy Trần Phong ra.
Cô ta nhỏ giọng quở trách: “Đồ xấu xa, muốn ăn tươi nuốt sống người ta luôn ở đây rồi, ở đây bao nhiêu người như vậy”.
Trần Phong nở nụ cười như thể còn chưa mãn nguyện: “Nhưng cô cũng không phải là khó chịu mà, còn không nỡ buông ra ấy chứ”.
“Quả nhiên chú Sosko nói không sai, anh đúng là đồ xấu xa thực sự”.
Nói xong, Leona quay người rời đi, đi về phía thang máy khách sạn.
Trần Phong mỉm cười đuổi theo sau.
“Anh làm gì thế?”, thấy Trần Phong đuổi tới, Leona hỏi với vẻ nghi hoặc.
“Còn chưa nói chuyện về nước hoa, sao tôi nỡ lòng nào rời đi chứ, tôi nghĩ mùi nước hoa trên cơ thể cô Leona nhất định rất thơm, tôi chỉ muốn ngửi thêm thôi”.
“Ai đồng ý với anh hả, đồ xấu xa”, lúc này cửa thang máy đã mở ra, Leona đang định bước vào bên trong.
Nhưng Trần Phong đột nhiên hét lên: “Cẩn thận!”.
Anh lao đến ôm chầm lấy Leona, sau đó quay người sang bên cạnh.
Thì ra người đàn ông cao to ở trong thang máy đang cầm một con dao găm vừa đâm về phía Leona đứng.
Long tế Full dịchĐọc truyện Long tế-Trần Phong-Đỉnh cấp rể quý full cập nhật chương nhanh nhất trên Vietwriter.vn Thời trước luôn có quan niệm môn đăng hộ đối trong hôn nhân, nói đơn giản là nhà chồng giàu thì nhà vợ cũng phải giàu không kém mới xứng đôi vừa lứa, mới có thể kết hôn được. Quan niệm này cũng có...
vietwriter.vn
Bị ngã xuống đất, Leona cảm thấy đầu gối bị đập đau điếng, nhưng cũng biết nếu không có Trần Phong thì cô ta có lẽ đã mất mạng rồi.
Xoa lên đầu gối của mình rồi nhìn vào vị trí vừa rồi.
Đó là một người đàn ông đội mũ lưỡi chai, đeo khẩu trang kín mặt, tuy không nhìn thấy mặt nhưng chắc cũng khoảng 20, 30 tuổi.
Trần Phong cũng đã đứng lên.
Anh nhìn vào trong thang máy, bên trong thế mà lại có một thi thể đang gục ở đó.
Trần Phong nhìn chằm chằm vào hắn, không đánh cho rơi con dao găm trên tay hắn luôn, những người bên cạnh cũng nhìn thấy vết máu bên trong thang máy, một người phụ nữ đã kêu toáng lên.
Sau đó thì có người hét: “Giết người rồi!”.
Xung quanh lập tức trở nên rất hỗn loạn, có người đang hoảng loạn chạy đi, có người tò mò còn muốn lại gần để xem, còn bảo vệ của khách sạn thì đang nhanh chóng vây đến.
“Buông dao trong tay xuống?”, một trong số bảo vệ quát lên.
Tên đó khua dao về phía bảo vệ vừa quát, như thể muốn dọa đối phương, nhưng Trần Phong cũng nhân lúc hắn phân tâm liền giơ chân đá vào cổ tay của hắn.
Cổ tay hắn vì quá đau nên tay không cầm chắc được con dao găm nữa, con dao ‘leng keng’ rơi xuống nền nhà.
Thấy tên kia không còn vũ khí trong tay nữa, mấy bảo vệ liền xông lên khống chế hắn.
Trần Phong chỉ nhìn một cái rồi quay trở lại bên cạnh Leona.
Anh đỡ cô ta dậy, Leona vì đầu gối đau, lại thêm đi giày cao gót nên càng khó đi lại.
Kể cả anh đang dìu cô ta, nhưng trông vẫn rất khó khăn.
Một bên thang máy khác đã được Trần Phong bấm, chờ thang máy xuống, anh bế luôn Leona lên rồi đưa cô ta vào trong thang máy.
Đám bảo vệ bên ngoài vẫn đang khống chế hung thủ, Trần Phong đã từ từ đưa Leona đi lên.
Trong thang máy, chỉ còn lại Leona và Trần Phong.
Dường như ở trong một không gian chật hẹp kín bưng thế này, hầu như cô gái nào cũng đều lộ ra vẻ ngại ngùng, đến Leona cũng không ngoại lệ.
Chỉ là có lẽ vì lúc này cô ta đang bị thương, nằm trong lòng Trần Phong càng cẩm nhận rõ hơn hơi ấm tỏa ra từ người Trần Phong.
Cảm giác đó đương nhiên là hơn hẳn cái không gian kín bưng này.
“Cô vẫn ổn chứ?”, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Leona, Trần Phong hỏi.
Leona vẫn hơi bạo dạn nói: “Chắc phải nhờ anh kiểm tra toàn thân tôi một lượt, thì tôi mới biết bản thân có ổn hay không”.