“Mau đi đi!”.

Trần Phong nói xong, thế là không thể kiểm soát được bản thân nữa, rồi lao về phía Phượng Thê.

Phượng Thê sợ hãi hét lên, cô thậm chí còn nhắm mắt lại một cách tuyệt vọng.

Nhưng có một lưỡi kiếm ngăn trước mặt Trần Phong, một chưởng đập luôn vào thanh kiếm khiến người đang cầm thanh kiếm bị lùi về phía sau vài bước, và lúc này Trần Phong cũng bị chặn lại.

Còn chưa chờ cho Trần Phong một lần nữa xông lên, năm, sáu mũi kiếm lần lượt chĩa tới, chặn luôn đường đi của Trần Phong.

Có mục tiêu mới, Trần Phong cũng mất đi suy nghĩ đối phó Phượng Thê.

Anh giao đấu với năm, sáu người này.

Cho dù đã đảo ngược công pháp nhưng Trần Phong lúc này cũng chỉ có một mình, anh có dũng mãnh không sợ chết thế nào thì cuối cùng vẫn bị khống chế.

Giống như một con thú dữ bị nhốt trong lồng sắt, không ngừng gầm rú la hét nhưng cuối cùng vẫn không thể thoát ra khỏi chiếc lồng được đúc bằng sắt đó.

Chưa đầy nửa tiếng, chủ nhân của năm, sáu thanh kiếm đều là người của nhà họ Thiên, nhưng nhìn Trần Phong bất chấp như vậy, bọn họ cho dù không muốn làm Trần Phong bị thương cũng khó.

Sau khi Phượng Thê thoát khỏi nguy hiểm, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cô ấy cũng sợ người nhà họ Thiên sẽ làm Trần Phong bị thương, liền đến hét với bọn họ: “Giờ anh ấy đang trong trạng thái thần trí không tỉnh táo, chỉ cần nửa tiếng nữa thôi anh ấy sẽ có thể trở về trạng thái bình thường”.

Người nhà họ Thiên tuy không biết có phải thật hay không, chỉ là vừa giao đấu với Trần Phong, vừa thảo luận với nhau.

May mà giờ đây Trần Phong đang bị năm, sáu người bao vây, không có sức mà đánh trả nữa, cho nên mấy người này chỉ cần chờ qua nửa tiếng nữa sẽ biết là thật hay giả ngay.

Nếu Trần Phong vẫn như vậy, thì lúc đó bọn họ muốn xử lý Trần Phong cũng không phải là không thể.

Phượng Thê nói xong, liền mặc kệ Trần Phong, Long Lăng giờ đây không biết còn sống hay đã chết, cô ấy vẫn đang lo lắng cho tính mạng của chị mình hơn.

Có lẽ là do Phượng Thê đến kịp thời, Long Lăng chỉ là bị ngất thôi, vết thương đang chảy máu nhưng không hề nguy hiểm đến tính mạng, Phượng Thê vội vàng trị liệu băng bó cho Long Lăng, có thể một lúc nữa Long Lăng sẽ tỉnh lại ngay.

Còn về Trần Phong, anh cũng bị khống chế trong nửa tiếng trời, và chờ đến khi thời gian của công pháp kết thúc, thần trí của anh đã hoàn toàn tỉnh táo, nhưng sự đau đớn trong cơ thể thì vẫn còn tiếp tục.

Anh không biết triệu chứng của anh có phải đã nhẹ hơn trước đây nhiều không, nhưng anh chỉ biết cơn đau của anh lúc này vẫn không thể nào có thể chịu đựng nổi, các cơn đau nhói từ khắp các kinh mạch trong cơ thể, giống như bị cắt da rút gân vậy.

Khi toàn bộ người nhà họ Thiên đã buông kiếm xuống, chưa đầy một giây anh liền đau đớn mà ngất đi.

Chỉ trong một đêm nhà họ Thiên gặp phải chuyện như vậy, Thiên Tầm Nghệ đương nhiên cảm thấy vô cùng buồn bực, ông cụ đang có dấu hiệu hồi phục thì không ngờ lại có người đến ám sát hai chị em nhà họ Thường.

Nếu nói không thành công thì đã đành, giờ đây trong khu nhà của nhà họ Thiên lại vẫn để cho người khác làm Long Lăng bị thương, anh ta làm sao mà không tức giận cho được.

Nhìn các cao thủ nhà họ Thiên trước mặt đây, thế mà lại không ai phát hiện ra đối phương đột nhập.

Sự tức giận trong lòng đã được giải tỏa, nhưng suy cho cùng cũng không chỉ là lỗi của bọn họ, nên khi cần động viên thì vẫn phải động viên,

“Bọn chúng giờ coi nhà họ Thiên chúng ta như cái chợ, muốn đến thì đến muốn đi thì đi. Đây là một thách thức lớn với nhà họ Thiên chúng ta, tôi biết trong lòng các vị cũng rất tức giận, nhưng giờ đây đã như vậy rồi, bọn chúng đã nhảy lên đầu chúng ta, lẽ nào còn để bọn chúng tiếp tục sao?”, anh ta nói xong những người còn lại cũng rất tức giận.

Chỉ là bọn họ hình như cũng không có cách nào.

Thiên Tầm Nghệ liền nói: “Mấy ngày nay hãy canh giữ khu nhà đó thật tốt, các vị tự sắp xếp thời gian, chờ ông cụ tỉnh lại chúng ta lại lên kế hoạch, nếu có thể hoàn toàn biết đám người kia là ai, thì chúng ta có thể ra tay rửa mối nhục này luôn”.

Sau khi dặn dò người nhà họ Thiên xong, khu nhà mà Trần Phong ở trở thành nơi an toàn nhất trong toàn bộ khu nhà họ Thiên.

Ngày hôm sau Trần Phong tỉnh lại, anh nằm trong phòng của mình, khi tỉnh lại bên cạnh anh cũng không có ai cả.

Giống như được tỉnh lại trong khu nhà Lam Chi của hai chị em nhà họ Thường vậy, Trần Phong dường như không cảm nhận thấy sự đau đớn trong cơ thể.

Xem ra Phượng Thê nói không sai, giờ anh quả thực đã giảm đi rất nhiều gánh nặng, vốn dĩ phải chịu đựng đau đớn trong bảy ngày, thì giờ chỉ cần đúng một ngày, nếu được điều dưỡng tiếp, có thể thời gian sẽ còn rút ngắn thêm.

Nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ của anh thôi.

Sau khi ngồi dậy, anh nhớ đến hôm đó khi nhìn thấy Long Lăng là lúc đó cô ấy đang bị thương, nên anh mặc quần áo rồi chạy về phía khu nhà của Long Lăng.

Trên đường đi anh gặp Phượng Thê.

“Chị cô giờ thế nào rồi?”, Trần Phong hỏi.

Phượng Thê hình như trông rất bơ phờ, tuy cô ấy không bị thương gì cả, nhưng cảnh hãi hùng đó đối với cô ấy mà nói thì là lần đầu tiên gặp phải, đến giờ ánh mắt nhìn Trần Phong cũng có hơi e dè.

Nhưng cô ấy vẫn trả lời: “Chị tôi không bị nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là vì sợ hãi quá mức, nên nghỉ ngơi một thời gian mới tỉnh lại”.

Trần Phong nghe thấy không bị nguy hiểm mới cảm thấy yên tâm, và anh lại chú ý đến Phượng Thê rồi quan tâm hỏi: “Vậy cô thì sao, chuyện tối qua tuy tôi còn nhớ nhưng đó thực sự không phải tôi muốn như vậy”.

Trần Phong cũng xin lỗi về hành vi cuối cùng lại lao về phía Phượng Thê khi đó.

Phượng Thê lắc đầu nói: “Tôi biết mà, anh không cần xin lỗi, nếu không có anh thì tôi có khi đã chết cùng với chị tôi rồi”.

Cô ấy bi quan thất vọng đến nhường nào, vốn dĩ trong đầu cô ấy chỉ hi vọng luôn được ở cùng chị cô trong căn nhà đó, không phải quan tâm tới những chuyện khó hiểu thế này.

Nhưng bây giờ cô ấy lại không có bất kỳ cách nào cả.

Thần thái sa sút, không thể nhìn thấy bộ dạng trước đây của cô ấy nữa, sức sống tiềm ẩn phía sau biểu cảm hiền hòa kia dường như đã bị mọi thứ làm cho tan biến.

Trong lòng Trần Phong cũng cảm thấy đau lòng, anh nói: “Là lỗi của tôi, tôi đã hứa bảo vệ cô và chị cô mà lại để cô ấy bị thương, tôi đúng là quá thể vô dụng”. Anh tự trách mình.

Phượng Thê lại một lần nữa lắc đầu: “Anh đã làm rất tốt rồi, tôi biết anh thật lòng muốn bảo vệ chúng tôi. Khi thấy anh phát điên là tôi đã biết rồi, đây vốn chỉ là lựa chọn khi bản thân anh rơi vào tình thế nguy nan nhất, nhưng lần này anh lại làm như vậy là vì tôi và chị tôi”.

Giống như Phượng Thê nói vậy, Trần Phong biết sự đau đớn đó, cho nên anh cố gắng không phải dùng đến sức mạnh của việc đảo ngược công pháp, nhưng tối qua anh gần như chỉ lưỡng lự trong giây lát rồi vẫn quyết định lựa chọn.

“Tôi...”, Trần Phong không biết nói gì cả.

“Đi xem chị tôi thế nào đi”, Phượng Thê gợi ý nói.

Hai người sánh vai nhau đi về phía phòng của Long Lăng.

Vào đến phòng liền ngửi thấy mùi thơm của thuốc, giống như mùi trên người của Long Lăng vậy, chỉ cần đứng gần Long Lăng một chút thì luôn ngửi thấy mùi thơm thảo dược này.

Nhưng cô ấy lúc này vẫn đang nằm trên giường, và vẫn chìm trong hôn mê.

Vì cô ấy được đắp chăn nên Trần Phong không biết cô ấy bị thương ở đâu, Phượng Thê nói: “Chị ấy chỉ bị thương một chút phía dưới tim, coi như giữ được tính mạng. Nếu chậm chút nữa, người đó chỉ cần đâm một nhát kiếm thì có lẽ thực sự không thể cứu được nữa”.

Trần Phong cũng vô cùng kinh ngạc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play