*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

      Lý Tử Duyệt mặc một chiếc váy liền thân dài đến trước mặt Trần Phong hồ hởi nói: “Anh thấy chiếc váy này có đẹp không?”.  

      Đó là chiếc váy liền thân dài có hoa nhỏ màu đỏ, mà dáng người Lý Tử Duyệt vốn đẹp sẵn, một chiếc váy có thể bộc lộ ra các đường cong trên cơ thể cô ấy thì làm sao mà không đẹp được.  

      Chỉ là cô ấy còn chưa chờ Trần Phong lên tiếng, đã vội vàng chạy vào phòng thay đồ.  

      Lần này lại là một chiếc áo phông hở vai màu đỏ, trông còn gợi cảm hơn cả chiếc váy vừa rồi.  

      Cô ấy lại hỏi câu giống vừa nãy, nhưng hình như không hề mong chờ Trần Phong trả lời.  

      Ngồi ở đó nhìn Lý Tử Duyệt đi đi lại lại mấy lần liền, cuối cùng Trần Phong mới hỏi: “Cô muốn xem đến lúc nào đây?”.  

      Sau đó Lý Tử Duyệt mới tem tém lại, cô chọn vài bộ mà cô cảm thấy đẹp nhất, rồi đi đến quầy thanh toán.  

      Một cô gái ăn mặc diêm dúa đứng bên cạnh lanh lảnh nói: “Tiểu yêu tinh bây giờ càng ngày càng biết dụ dỗ đàn ông, đến những nơi như thế này mà cũng dám chi, không sợ tháng sau không có cơm mà ăn hay sao”.  

      Trần Phong còn chưa để ý, nhưng Lý Tử Duyệt lại chất vấn hỏi: “Cô nói ai đấy?”.  

      Cô gái ăn mặc diêm dúa kia không thèm trả lời, như thể sợ mất giá, chỉ đi thẳng đến quầy rồi đặt quần áo mình đã chọn lên.  

      Cô ta nói với nhân viên: “Mấy mẫu mới của tháng này đúng là chẳng ra sao, tôi chẳng có hứng mua gì luôn”.  

      Cô nhân viên mỉm cười nói với cô ta: “Chị Mai, thực sự xin lỗi chị, tháng sau có mẫu mới em đảm bảo sẽ thông báo cho chị đầu tiên”.  

      Cô gái kia nói với vẻ có hơi cụt hứng: “Được rồi được rồi, tôi đâu có nói các cô, chỉ là bị một số người làm mất hứng thôi”.  

      Lý Tử Duyệt vốn không muốn cãi nhau với cô ta, nhưng nghe thấy câu nói này, liền bực mình lao tới.  

      “Cô đang nói ai đấy? Cô mới là yêu tinh, cả nhà cô đều là yêu tinh hết”.  

      Trần Phong lúc này mới hiểu cô gái kia đang nói anh và Lý Tử Duyệt, nên anh cũng bực mình đi tới.  

      Còn cô gái kia nhìn Lý Tử Duyệt với vẻ coi thường, chế nhạo nói: “Không có học đúng là không có học, cho rằng mình xinh đẹp thì không cần thể diện nữa rồi, kéo đàn ông đi mua hết cái này đến cái kia, cũng không biết là tiêu tiền của ai nữa”.  

      Nói xong, cô ta liền xách đồ đi ra.  

      Lý Tử Duyệt đương nhiên không thể để cô ta cứ thế mà đi được, lập tức đứng chặn trước mặt cô ta tức tối nói: “Tôi tiêu tiền của tôi, đều là tiền của tôi hết, tôi đâu phải loại phụ nữ đó, cô đừng có ăn nói linh tinh”.  

      “Tránh ra, đừng để tôi phải đánh cô”, sau khi bị chặn lại, cô gái ăn mặc diêm dúa kia bực mình kéo Lý Tử Duyệt sang một bên bảo cô tránh ra.  

      Nhưng Lý Tử Duyệt cứ cứng đầu đứng chặn ở đó.  

      “Tôi không tránh đấy, trừ khi cô xin lỗi tôi, nếu không tôi sẽ không để cô đi”.  

      Vừa nói xong, cô gái ăn mặc diêm dúa kia liền giơ tay lên, trông như thể chuẩn bị đánh Lý Tử Duyệt.  

      Lý Tử Duyệt sợ hãi nhắm mắt lại né, một lúc sau vẫn chưa thấy gì, cô mới mở mắt ra thì nhìn thấy Trần Phong đang tóm lấy cổ tay của đối phương.  

      “Chưa đến lượt cô phải dạy cô ấy”.  

      Trần Phong lạnh lùng nói với cô gái kia.  

      Cô gái ăn mặc diêm dúa giãy giụa một lúc, Trần Phong mới buông tay cô ta ra.  

      Thoát khỏi tay Trần Phong xong, cô ta nhìn Trần Phong với vẻ mặt hung dữ rồi tức tối nói: “Loại nghèo kiết xác như anh mà cũng đòi làm anh hùng cứu mỹ nhân à, cũng không nhìn gương soi lại mình đi xem mình là thể loại người nào?”.  

      Trần Phong không giận ngược lại còn cười: “Cô nhiều tiền lắm à? Hay là chúng ta cá cược đi, nếu tiền của tôi nhiều hơn của cô, thì cô phải cởi hết quần áo rồi đi ra khỏi đây”.  

      Cô gái kia ngạc nhiên nhìn Trần Phong, dường như không ngờ Trần Phong lại nói như vậy, cô ta ngập ngừng vài giây mới nói tiếp: “Đồ thần kinh, hai người đều là đồ thần kinh”.  

      Nói xong liền xách đồ đi ra.  

      Trần Phong không muốn cứ thế mà để cô ta đi, anh cũng đứng chặn trước mặt cô ta cười nói: “Sao? Không dám à? Chẳng phải cô nghĩ tôi là tên nghèo kiết xác sao, lẽ nào cô còn không bằng cả một tên nghèo kiết xác à?”.  

      “Tránh ra đi!”, cô gái kia quát lên.  

      Trần Phong bị cô ta đẩy một cái, rồi cô nhân viên ở quầy cuối cùng cũng đến giảng hòa.  

      “Anh ơi ở đây là nơi công cộng, mong anh đừng gây chuyện ở đây nữa”.  

      Lý Tử Duyệt thấy cô nhân viên nói vậy, cũng bực mình nói: “Vừa nãy lúc cô ta nói chúng tôi thì sao cô không nói gì, giờ lại ra nói đỡ cô ta là sao?”.  

      Cô nhân viên vội vàng nói: “Anh à, anh có thể đừng so đo với chị ấy không? Như vậy trông không có phong độ chút nào”.  

      Trần Phong cười nói: “Phong độ? Tôi không cần, tôi chỉ muốn biết cô ta rốt cuộc có nhiều tiền hơn tôi hay không thôi”.  

      Cô nhân viên liền cao giọng nói: “Anh ạ, anh còn như vậy chúng tôi sẽ gọi bảo vệ đấy”.  

      Cô nhân viên này rõ ràng là không dám đắc tội với vị khách quen mà cô ta gọi là chị Mai kia, đương nhiên sẽ đứng về phía cô ta để đối phó với Trần Phong.  

      Trần Phong nhìn qua một lượt tất cả quần áo ở đây, anh cười nói: “Chẳng phải là tiền thôi sao, tôi mua hết toàn bộ quần áo của cô ở đây, cô đừng có nói nhiều được không?”.  

      Cô nhân viên cũng không ngờ Trần Phong lại nói những lời như vậy, nhưng cô ta không nghĩ rốt cuộc lời Trần Phong nói có thật không, mà cô ta đang nghĩ nếu Trần Phong thật sự mua hết chỗ này, vậy thì cô ta có thể nhận được bao nhiêu tiền hoa hồng.  

      Trong mắt cô ta lúc này chỉ toàn là tiền.  

      Cô gái ăn mặc diêm dúa kia hét lên với Trần Phong: “Đồ điên, mẹ kiếp, đúng là điên thật sự rồi”.  

      Trần Phong hoàn toàn không muốn chửi nhau với cô ta, anh không có chút hứng thú nào.  

      Nhưng thấy sự việc có vẻ hơi căng, đến Lý Tử Duyệt cũng không muốn dây dưa thêm nữa, cô đi đến bên cạnh Trần Phong nói nhỏ: “Hay là chúng ta bỏ qua đi, dù sao chúng ta cũng không bị tổn thất gì”.  

      Trần Phong nhìn bộ dạng e dè của cô ấy, liền nói: “Chẳng phải cô đã hứa khi đi ra ngoài sẽ nghe lời tôi mà, sao giờ lại nuốt lời vậy?”.  

      Lý Tử Duyệt lắc đầu, nhưng cảm thấy không muốn tiếp tục tranh cãi nữa, cô do dự không biết nên nói thế nào.  

      Chờ thấy Lý Tử Duyệt không nói gì nữa, Trần Phong lại nói với cô gái ăn mặc diêm dúa kia: “Nếu cô không muốn cá cược thì xin lỗi cô ấy đi, nói rằng cô đã ăn nói linh tinh, nếu không tôi dám tự tay lột sạch đồ của cô ra đấy”.  

      Nói đến đoạn cuối, giọng nói của Trần Phong trở lên lạnh lùng, như thể anh dám làm như vậy thật.  

      Cô gái ăn mặc diêm dúa kia nắm chặt túi xách trong tay, như thể đang suy nghĩ lời nói của Trần Phong, chỉ là chuyện này đối với cô ta mà nói thực sự vô cùng mất mặt.  



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play