Thanh Chi nghe xong, cũng không có phản ứng gì nhiều.
“Anh định làm thế nào?”, Thanh Chi hỏi.
Mặc dù Thanh Chi nói đơn giản, nhưng Trần Phong biết cô ấy đang hỏi anh định đối phó với ông lão kia như thế nào.
Trần Phong cười nói: “Tạm thời án binh bất động, dù sao nơi đây cũng không phải nhà của mình, hơn nữa ông ta cũng chưa đạt được mục đích, tôi không nhất thiết phải lãng phí thời gian ở đây”.
Thanh Chi gật đầu, không nói gì nữa.
Hai người rời khỏi biệt thự, vừa ra khỏi cửa thì đằng sau có người đuổi đến.
Chính là cô gái tên Duyệt Nhi ban nãy xông vào phòng chạy tới.
Trần Phong tò mò dừng bước nhìn cô ấy.
Quả nhiên cô ấy đúng là đuổi theo hai người Trần Phong ra đây.
“Anh chị là khách của ông nội à, bây giờ định đi về sao?”.
Trần Phong lịch sự gật đầu.
“Anh chị có thể giúp em một việc không?”, Duyệt Nhi hỏi như vậy, nhờ vả một người xa lạ cô cũng thấy hơi ái ngại.
Trần Phong nhìn cô ấy một cái, rồi lại nhìn sang Thanh Chi, định hỏi ý kiến của cô ấy, có điều Thanh Chi chỉ nhìn Trần Phong với gương mặt lạnh lùng.
Trần Phong chỉ đành tự nói với Duyệt Nhi: “Chưa chắc chúng tôi đã giúp được cô, nhưng cô có thể nói với chúng tôi, nếu có thể chúng tôi ắt sẽ giúp”.
Mặc dù không có được đáp án chắc chắn, nhưng gương mặt Duyệt Nhi vẫn lộ ra nụ cười.
Sau đó, cô ấy lại dẫn hai người Trần Phong quay trở lại biệt thự, chỉ có điều không phải là phòng khách ban nãy, mà là một căn phòng ngủ.
Vừa bước vào đã ngửi thấy một mùi hương mát ruột mát gan, là mùi thơm của phụ nữ, nơi đây chắc là phòng của phụ nữ.
Trần Phong không ngờ Duyệt Nhi sẽ dẫn bọn họ tới đây, cho nên sau khi biết, cũng không dám xem xét xung quanh, mà chỉ ngồi vào chỗ mà Duyệt Nhi chỉ.
Căn phòng chỉ có một chiếc ghế, đợi đến khi Trần Phong ngồi xuống mới phát hiện ra, anh vốn định nhường cho Thanh Chi, nhưng Thanh Chi cứ đứng ở đó, hoàn toàn không có ý định ngồi xuống.
Trần Phong đành thôi, đưa mắt nhìn sang Duyệt Nhi đang ngồi trên giường hỏi: “Nói đi, cô tìm tôi có việc gì?”.
Duyệt Nhi rõ ràng là chưa chuẩn bị xong, cho nên lúc mở miệng có hơi ngập ngừng, Trần Phong cũng không vội, kiên nhẫn chờ đợi.
Trên chiếc bàn làm việc bên cạnh Trần Phong có đặt mấy cuốn tiểu thuyết, là văn học cổ điển Âu Mỹ, còn có một quyển sổ có gài bút, chắc là quyển sổ ghi chép cô gái dùng lúc đọc sách.
Trần Phong đoán chắc cô gái này thích văn học nghệ thuật.
Lúc này Duyệt Nhi đã lên tiếng nói: “Thật ra việc này có liên quan đến ông nội em, chỉ là em không biết có nên nói không”.
“Cô phải nói chi tiết một chút, không thì tôi không giúp được cô đâu”, Trần Phong nói.
Duyệt Nhi hình như đã hạ quyết tâm, nói: “Em phát hiện ra hình như ông nội làm chuyện xấu, nhưng em lại không dám gặp ông để nói, em sợ ông ấy sẽ mắng em, không cần em nữa”.
Trần Phong kinh ngạc, anh không ngờ cô gái lại không hề biết chuyện ông mình làm, hoặc là cô gái này cũng đang lừa gạt anh.
Trong lòng có phần cảnh giác, liền cẩn thận để ý đến biểu cảm của cô gái.
Cô ấy nói ra những lời này, biểu cảm gần như không hề do dự, tình cảnh giống như phản bội vậy.
“Nhưng tại sao cô ấy lại nói ra việc này?”, Trần Phong nghĩ.
Mà Duyệt Nhi rất nhanh chóng giải thích nghi vấn trong đầu anh.
“Em không biết anh chị có tin không, nhưng em thấy hình như đây là lần đầu anh chị bàn việc với ông nội em, cho nên có một số chuyện anh chị đừng tin”.
Trần Phong chỉ bình tĩnh nhìn cô gái, anh hiểu ý của cô ấy, nhưng không tiện nói rõ ra, thậm chí còn không biết phải giúp cô ấy như thế nào.
“Cảm ơn lời nhắc nhở của cô, chúng tôi biết phải làm thế nào. Nhưng có vài chuyện đối với cô mà nói, nếu như không có sự lựa chọn, thì trốn chạy cũng là một cách. Rời khỏi đây là được”.
Cô ấy có vẻ là người có tính cách hướng nội, mặc dù trông thì hoạt bát, nhưng lại không dám đấu tranh gì, mà lựa chọn như vậy, thì người đau khổ chỉ có cô ấy mà thôi.
Trần Phong nói xong, Duyệt Nhi lập tức hiểu ý của anh.
Dương như cô ấy vẫn đang ngập ngừng suy nghĩ, Trần Phong liền đứng dậy, nếu đã biết ý của cô gái rồi, bọn họ cũng không còn cần thiết phải ở lại nữa.
Lúc định quay người rời đi, Duyệt Nhi lên tiếng nói với Trần Phong: “Có thể giúp em không?”.
Trần Phong ngây người ra, anh quay đầu lại nhìn Duyệt Nhi.
“Cô muốn làm gì?”, anh hỏi.
Duyệt Nhi mím môi, giống như đã hạ quyết tâm rất lớn, cô ấy nói: “Có thể đưa em rời khỏi đây không?”.
Trần Phong hơi đau đầu, anh không ngờ một cô gái mới gặp lần đầu tiên lại liều lĩnh muốn đi theo hai người xa lạ.
“Cô không sợ chúng tôi là người xấu à?”, Trần Phong hỏi.
Không ngờ cô gái lại trả lời rất ngây thơ: “Em tin anh chị chắc chắn không phải người xấu, hơn nữa chị này rất xinh đẹp, chị ấy nhất định là một người lương thiện”.
Trần Phong cũng nhìn sang Thanh Chi ở bên cạnh, nét đẹp của Thanh Chi mang theo vẻ thoát tục rung động lòng người, chỉ là vẻ lạnh lùng lãnh đạm khiến người ta bị đẩy ra xa cả ngàn dặm, nhưng cô gái ngây thơ này lại rất tin tưởng Thanh Chi.
Trần Phong vẫn lắc đầu nói: “Chúng tôi không thể đưa cô đi, nơi chúng tôi cần đến rất nguy hiểm”.
Nghe Trần Phong nói thế, Duyệt Nhi lập tức ủ rũ, toàn thân gục xuống.
Không ngờ Thanh Chi lại lên tiếng: “Tôi đồng ý”.
Trần Phong bất ngờ nhìn Thanh Chi nói: “Cô đồng ý? Tại sao? Dẫn theo cô gái này phiền phức lắm đấy”.
Thanh Chi cũng không giải thích gì, mà Duyệt Nhi đang ngồi trên giường đã vui vẻ đứng dậy, dường như cô ấy muốn chạy tới ôm lấy hai người Trần Phong, nhưng để ý đến Trần Phong là đàn ông, với vẻ lạnh lùng của Thanh Chi, cô ấy chỉ đành buồn bã từ bỏ ý định.
Nếu Thanh Chi đã đồng ý, thì Trần Phong cũng chẳng còn cách nào, có điều cứ thế đưa cháu gái người ta ra khỏi nhà người ta, hình như là một ý nghĩ hoàn toàn viển vông.
“Mặc dù cô ấy đã đồng ý, nhưng đưa cô đi theo rất phiền phức, người nhà cô tuyệt đối sẽ không đồng ý”.
Duyệt Nhi không hề bận tâm nói: “Anh yên tâm, em đã chuẩn bị xong rồi”.
Nói rồi, cô ấy lấy một cái ba lô từ trong tủ ra, cái túi phình to, đeo lên lưng nói: “Anh chị đi theo em”.
Chắc chắn là cô ấy đã chuẩn bị xong từ lâu rồi, còn hai người Trần Phong chỉ là một trong nhiều sự lựa chọn thôi, nếu như không phải là Trần Phong, thì có thể sẽ là người khác.
Trần Phong chỉ có thể lại nhìn sang Thanh Chi, đây là việc mà chính cô ấy đồng ý.
Nhưng Thanh Chi lại thực sự đi theo Duyệt Nhi, chuẩn bị rời đi.
Trần Phong đỗ xe ở bên đường, chờ đợi hai người kia tới.
Sau khi Duyệt Nhi lên kế hoạch rời khỏi, liền nói với anh địa điểm gặp mặt, bảo anh ở đây đợi.
Không lâu sau, hai bóng người ở trong rừng đi ra, chính là Duyệt Nhi và Thanh Chi, Duyệt Nhi đeo ba lô, nhẹ nhàng chạy ra, Thanh Chi đi đằng sau, giống như một người mẹ đang đưa con đi chơi vậy.
Đến khi bọn họ đi đến bên xe của Trần Phong, cuộc bỏ trốn này mới thực sự kết thúc một cách viên mãn, có điều nhìn thấy “hàng đính kèm” từ trên trời rơi xuống này, Trần Phong có phần không quen.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT