Câu nói này sao có thể khiến Thanh Chi vừa lòng được, ánh mắt cô ấy nhìn ông Dương cũng có phần tức giận, nhưng có lẽ cũng vì sự thân quen giữa hai người, mà cô ấy không lập tức động tay động chân.
“Tôi không biết tại sao ông lại làm như vậy, nhưng Phật Liên Thập Nhị Tử vốn không phải là thứ chúng ta có thể làm bừa được, ông để mất nó, ông có biết nếu những người khác biết được, thì bọn họ sẽ làm gì không?”.
“Tôi biết từ lâu rồi”.
Ông Dương hiu hắt cười khổ một tiếng.
“Có điều tôi chưa bao giờ hối hận cả”.
Không biết tại sao, gương mặt xinh đẹp thanh tú của Thanh Chi khôi phục dáng vẻ bình thường, cũng chỉ bình thản nói: “Tôi sẽ không nói ra những gì tôi biết, nhưng tin này chắc chắn sẽ không giấu được lâu, trong số bọn họ sẽ có người có thể nghe ngóng được động tĩnh của Thập Nhị Tử. Mà việc ông làm mất nó ắt cũng sẽ bị bọn họ biết, đến lúc đó, ông chỉ có thể tự chịu thôi”.
Thanh Chi nói xong, Trần Phong cảm thấy cô ấy thực sự đã đè nén tất cả những bất mãn của mình xuống, nhưng trong lời nói, Trần Phong lại không hề nghe ra sự thất vọng.
Thứ khiến Trần Phong càng tò mò hơn chính là Phật Liên Thập Nhị Tử mà Thanh Chi nói đến.
Anh chưa từng nghe nói bao giờ, nhưng Thập Nhị (12) làm anh ta liên tưởng đến tổng số tông sư mà Thanh Khâu nói với anh, nếu như có liên quan đến nhau, thì Thập Nhị Tử này đáng ra phải thuộc về tất cả 12 vị tông sư.
Nhưng nó rốt cuộc có tác dụng gì chứ? Trần Phong nhìn Thanh Chi, anh không dám hỏi, nhưng thiết nghĩ cho dù anh có hỏi, chưa chắc đã nhận được câu trả lời.
Nếu ông Dương đã từ chối lời thỉnh cầu của Thanh Chi, vậy thì bọn họ cũng không cần ở lại đây nữa.
Đang chuẩn bị rời đi, Dương Hình Ý lại giữ Trần Phong lại.
Được anh ta kéo sang một bên, Trần Phong hỏi: “Có chuyện gì phải nói riêng với tôi thế?”.
Dương Hình Ý có vẻ nghiêm túc nói: “Chuyện tối hôm qua…”.
Trần Phong không để bụng nói: “Không liên quan đến tôi, tôi sẽ không tham gia đâu”.
Nhưng mặt Dương Hình Ý lại biến sắc, mãi lúc sau mới chán nản nói: “Quả nhiên anh đã đoán ra, hừ, tôi còn đang nghĩ phải làm sao để anh…, thôi bỏ đi”.
Trần Phong nhìn anh ta, Dương Hình Ý đang nói chuyện tối qua hay là chuyện người chết sáng nay? Hình như sau khi biết tóc đỏ chết, Trần Phong không hề nghĩ rằng có thể là do Dương Hình Ý làm, nhưng đến khi anh để ý Dương Hình Ý nhìn anh với ánh mắt né tránh, anh mới đoán là có khả năng đó.
Nhưng giống như Trần Phong nói, chuyện không liên quan đến anh, anh sẽ không tham gia, huống hồ tên tóc đỏ kia còn chẳng phải người tốt gì.
Dương Hình Ý không tin những lời Trần Phong nói, anh ta trầm mặc mấy giây rồi nói: “Tôi có thể nói cho anh biết chỗ của Phật Liên Thập Nhị Tử, đổi lại anh phải giữ bí mật cho tôi”.
Trần Phong kinh ngạc nhìn đối phương, anh vốn không nghĩ đến sẽ làm gì, nhưng giờ Dương Hình Ý chủ động, anh chỉ đành phối hợp, nhún vai nói: “Cuộc trao đổi này rất hợp lý, nhưng làm sao tôi biết những gì cậu nói là thật, đến cả ông Dương bố cậu còn không muốn nói ra, thì sao cậu lại làm vậy chứ?”.
Mặc dù Trần Phong hỏi như vậy, nhưng Dương Hình Ý lại không trả lời thẳng, anh ta nói: “Tôi nói cho anh biết cũng là vì bố tôi, đây vốn dĩ không phải là việc mà ông ấy phải gánh vác, nhưng lại chỉ vì một lời hứa, ông ấy sẽ làm đến cùng, hi sinh cả tính mạng”.
Trần Phong ngạc nhiên, nhưng anh không biết nguyên do bên trong chuyện này, nên cũng không thể nói gì.
“Tôi nói với anh rồi, thì một là chuyện của tôi anh cũng không được nói ra ngoài, hai là anh và người phụ nữ kia cũng đừng thử đi tìm, bố tôi từng nói với tôi, người có được Liên Tử đó rất lợi hại”.
Trần Phong gật đầu đồng ý, việc của Dương Hình Ý vốn anh cũng chưa từng nghĩ đến, còn chuyện Liên Tử xử lý như thế nào, có thể anh sẽ nói rõ với Thanh Chi, cũng có thể anh sẽ giữ kín chuyện này, làm cách nào cũng được.
“Tôi biết rồi”.
“Đạo Huyền chân nhân dưới tòa Hải Sư”.
Trần Phong nghe thế, đang định hỏi kỹ hơn thì Dương Hình Ý lại nói trước: “Hi vọng anh nói lời giữ lời”.
Nói rồi anh ta quay người về luôn, để Trần Phong lại một mình.
Trần Phong nghĩ một lúc rồi cũng không truy hỏi nữa, anh quay trở vào trong xe.
Nhưng vừa ngồi lên xe, Thanh Chi đột nhiên mở miệng hỏi: “Cậu ta nói gì với anh vậy?”.
Trần Phong vừa ngồi yên vị, tò mò nhìn Thanh Chi nói: “Chuyện liên quan đến Phật Liên Thập Nhị Tử”.
Trần Phong tùy tiện nói, nhưng Thanh Chi lại không hề có chút kinh ngạc, cũng không biết chuyện gì mới có thể khiến cô ấy thay đổi đặc tính bình thản đó.
Tính chờ Thanh Chi hỏi tiếp, nhưng cô ấy lại không có phản ứng gì cả.
Trần Phong hiếu kỳ hỏi: “Cô không muốn biết Liên Tử đó ở đâu à?”.
“Muốn biết”.
“Vậy tại sao cô không hỏi tôi?”.
“Bởi vì anh sẽ chủ động nói cho tôi biết”.
Trần Phong nhìn dáng vẻ hiển nhiên của Thanh Chi, anh rất muốn quật cường không nói ra, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn cứ nói: “Tôi nói cho cô biết tung tích của Liên Tử, cô nói cho tôi biết về Phật Liên Thập Nhị Tử nhé”.
Đây vốn là một giao dịch rất hợp lý, Trần Phong cũng cảm thấy chắc Thanh Chi sẽ không có lý do gì để từ chối cả, nhưng nghe Thanh Chi nói một câu ‘không được’, Trần Phong cũng ngạc nhiên.
“Tại sao? Chẳng phải cô muốn biết tung tích của Liên Tử sao?”.
Thanh Chi nói: “Việc này không liên quan đến anh, nếu như tôi nói ra, anh cũng sẽ bị kéo vào trong, điều này không tốt cho anh”.
Trần Phong ngây người ra một lúc.
“Cô nói như vậy, tôi lại càng tò mò đấy”.
Thanh Chi nhìn Trần Phong: “Anh thật sự muốn biết? Việc này rất có thể sẽ phải trả giá bằng tính mạng đấy”.
Trần Phong thấy chẳng sao, thực lực của anh đã bị khựng lại ở cảnh giới đỉnh cao quá lâu rồi, từ lâu đã muốn đặt chân lên đỉnh núi tông sư để thấy một thế giới mới.
Mà Phật Liên Thập Nhị Tử gì gì đó này có thể sẽ là một thời cơ, một cơ hội để anh có thể nhìn thấy một thế giới mới.
“Con người sống trên đời phải có niềm vui, cô nói đúng không?”, Trần Phong hài hước hỏi một câu.
Nhưng Thanh Chi không trả lời, chỉ nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ xe.
“Nếu như anh muốn biết, tôi cũng sẽ nói hết những gì tôi biết, hi vọng anh đừng hối hận”.
Nói rồi, cô ấy nghĩ một lúc, dường như đang tính xem nên bắt đầu nói từ đâu, sau đó mới lên tiếng: “Thiên hạ thống nhất, là một lý tưởng rất cao cả, cũng là một giấc mơ mà các thánh nhân, cổ nhân cần mẫn tìm kiếm, nhưng giới võ thuật cổ Hoa Hạ lại đánh mất chính mình trong quá trình tìm kiếm nó. Có thể anh cho rằng tu hành đến tông sư, thì sẽ không còn gì để theo đuổi nữa, vì đó là cảnh giới cao nhất của võ thuật, nhưng sự thật không phải vậy, đại đồng mới là cao nhất”.
“Đại đồng?”, Trần Phong thắc mắc, anh không hiểu ý là gì, anh chỉ biết một thành phố Đại Đồng nằm ở Sơn Tây.
“Đại đồng vốn dĩ xuất phát từ Kinh Lễ. Ngụ ý là thiên hạ thống nhất, một thế giới ảo tưởng được lý tưởng hóa, nhưng không ai biết nó cũng là một cảnh giới võ thuật, một trạng thái có thể khiến cơ thể được mở rộng toàn bộ, không còn bất cứ hạn chế, rào cản nào nữa”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT