*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Thanh Chi đương nhiên không thể chỉ dựa vào một câu nói là nhớ ra đối phương là ai, nhưng cô ấy vẫn nói với Trần Phong: “Nếu nhìn thấy mặt anh ta, tôi chắc chắn sẽ nhớ ra anh ta”.
Trần Phong nghĩ bụng, có lẽ thế, anh chỉ không cảm thấy sự việc sẽ giải quyết dễ dàng như vậy, giờ họ vẫn rất nguy hiểm.
Quả nhiên đến khi Tiết Bình nhớ đến hai người Trần Phong, thì người thần bí kia không còn xuất hiện nữa.
Có thể là anh ta không lấy được thuốc giải, cho nên biết có qua đây thì cũng không có cách nào đưa anh và Thanh Chi đi.
Lúc bị người ta lôi đi, Trần Phong đã nghĩ như vậy.
Nhìn thấy Tiết Bình, anh ta đang ngồi ở trên bậc cao.
“Hôm đó tôi nghĩ, có thể là cậu nói đúng, nếu như giết Thanh Chi xong mà tôi không thể trở thành tông sư, thì sẽ là phiền phức đối với tôi”.
Khi thấy Trần Phong, Tiết Bình đã nói với anh: “Nếu tôi giết cô ta, thì đám người phía sau cô ta chắc chắn một ngày nào đó cũng sẽ tìm được tôi, còn tôi lại không nắm chắc phần thắng khi giải quyết bọn họ, lúc đó có lẽ sẽ phải sống những tháng ngày trốn chạy khắp nơi. Tôi không muốn như vậy, tháng ngày chè chén no say quá thoải mái. Cho nên, hai ngày tới tôi phải khiến trận cá cược này có phần thắng lớn hơn”.
Anh ta nói rồi bật cười.
Trần Phong không biết rốt cuộc anh ta đã làm gì khiến anh ta có thể thắng lớn hơn, thế mà lại hơi tò mò.
Mà lúc Tiết Bình phá lên cười, Trần Phong cuối cùng cũng chú ý người đàn ông mặt mày bỉ ổi ở bên cạnh anh ta.
Cao gầy, bộ quần áo trên người khá xuềnh xoàng, cứ như một otaku không hề hiểu về ăn mặc.
Mà lúc Trần Phong nhìn anh ta, anh ta cũng chuyển sự chú ý sang Trần Phong.
Nhưng không dừng lại quá lâu, anh ta có hứng thú với Thanh Chi hơn.
“Nếu có thể luyện ra được cái gì từ máu cô ta, chắc chắn có thể nâng cao thực lực”, người đàn ông cao gầy nói với Tiết Bình.
Trần Phong cảm thấy chán ghét, bọn họ thế mà có thể làm việc như vậy vì sức mạnh, chỉ suy nghĩ này tôi đã trái với nhân tính rồi.
Còn Trần Phong cũng biết nâng cao phần thắng mà Tiết Bình nói là gì, anh hơi tức giận, nói với Tiết Bình: “Anh điên rồi, thế mà lại tin cách nói hoang đường như vậy”.
Tiết Bình không để ý nói: “Thế thì có làm sao? Dù sao cô ta cũng sắp chết rồi, trước khi chết tôi cũng chỉ lấy máu của cô ta. Nếu không có tác dụng gì thì tôi cũng sẽ không có tổn thất gì cả”.
Đây là suy nghĩ của ma quỷ, chắc chắn là thế.
“À, chúng ta vẫn luôn thảo luận về người phụ nữ đó, còn về cậu, tôi nghĩ chúng tôi cũng phải xem xét”.
Đến cả bản thân Trần Phong cũng sắp quên mất vấn đề hơi bị quên lãng này, nhưng từ lúc mới đầu, anh cũng là bị bắt tới đây.
“Hừ, chẳng lẽ các anh cũng muốn uống máu tôi?”, Trần Phong nói với vẻ khinh thường.
Người đàn ông cao gầy đi lên phía trước, anh ta cười nói: “Cậu đánh giá cao bản thân quá rồi đó”.
Không ngờ có ngày đỉnh cao hóa kình cũng bị cười nhạo, Trần Phong không ngờ được.
“Dù là luyện máu, bọn tôi cũng tận dụng của quý hiếm, đợi đến khi tu hành trong nước thuốc đó thì thực lực chắc chắn sẽ nâng cao. Thậm chí hoàn toàn có khả năng đột phá tông sư”.
Trần Phong vừa nghe thấy lời anh ta nói thì bật cười: “Nói vậy, anh cũng không biết rốt cuộc có tác dụng không, toàn là anh tự tưởng tượng ra”.
Như bị Trần Phong nói trúng phóc, người đó ngẩn ra.
“Cậu, cậu cứ cứng miệng đi. Đến khi cậu bị hành cho thành một cái xác không hồn, thì cậu sẽ không nói được lời như vậy nữa. Tôi không ngại việc giờ cậu nói thêm chút đâu”.
Trần Phong thật sự kinh ngạc rồi, anh không ngờ cách họ đối xử với mình thế mà là định luyện anh thành một cái xác sống.
Anh có từng nghe nói về cách thức gian ác như vậy, nhưng chưa bao giờ thấy.
Thực ra não con người vô cùng yếu ớt, cho nên rất dễ bị phá hoại.
Mà mỗi một chỗ của vỏ não lại có tác dụng riêng, nếu chỉ kích thích một nơi nào đó thì có thể khiến người ta đánh mất lý trí, nhưng có thể giữ lại bản năng.
Ý nghĩa của xác sống bình thường chính là chỉ làm tay sai.
Nếu nghĩ như vậy, cách đối phó với Thanh Chi hình như vẫn chưa đủ lắm.
“Tôi chưa từng nếm trải mùi vị làm xác sống, việc thế này chắc chắn sẽ vô cùng thú vị”, Trần Phong cười nói rất thoải mái.
Nhưng việc này lại khiến đối phương bất mãn, anh ta lạnh lùng nói: “Tôi sẽ dùng cực hình đau đớn nhất trên người cậu, khiến cậu trở thành một cái xác sống bằng hình thức đáng sợ nhất. Cậu sẽ đau đớn đến cắn đứt đầu lưỡi mình, sau đó khi cậu còn chưa hiểu gì, sẽ nuốt luôn nó xuống”.
Anh ra nói cứ như rất đáng sợ, nhưng có lẽ cái Trần Phong không sợ nhất chính là đau đớn, anh không cảm thấy còn có cái gì có thể so được với cơn đau đớn khi anh nghịch chuyển công pháp.
“Tốt nhất là nghĩ thêm nhiều cách thức mình có thể dùng, nếu không đến lúc đó nếu tôi chẳng cau mày lấy một cái, thì anh sẽ mất mặt lắm”, Trần Phong cười nói.
Cũng khiến gã kia tức điên.
“Được, cậu cứ chờ đó”.
Bỏ lại một câu hung dữ, cũng không nhìn Trần Phong nữa, đi về lại phía sau Tiết Bình.
Tiết Bình hình như khá vui vẻ nhìn Trần Phong nói cứng ở đó, nhưng giờ người của mình bị Trần Phong bắt nạt, anh ta vẫn phải an ủi một chút.
“Được rồi, đến khi kết thúc, tôi sẽ tặng cậu ta cho anh, anh muốn làm thì nào cũng được, giờ vẫn nên đối phó với người phụ nữ kia”.
Dường như tiếp theo chính là cảnh tượng khiến người ta khổ sở nhất, Trần Phong nhìn về phía Thanh Chi, nhưng cô ấy vẫn lạnh nhạt như vậy, khi thấy Trần Phong nhìn mình, cô cũng chỉ hờ hững nhìn Trần Phong một cái, có vẻ không hề để ý việc đáng sợ mà bản thân có thể phải đối mặt.
Khi Tiết Bình và người đàn ông kia nói gì đó, phía sau bọn Trần Phong có người khiêng một số công cụ đi tới.
Trần Phong nhìn thấy một thiết bị y tế rất kỳ lạ, một chiếc bình thủy tinh, một cái giá đỡ lấy chiếc bình thủy tinh và một số thứ khác.
Nhưng Trần Phong đã đoán được đây có lẽ chính là công cụ bọn họ dùng để lấy máu trên người Thanh Chi.
Quả nhiên, nhìn thấy đồ được cầm vào, gã đàn ông cao gầy cười hì hì đi tới.