*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Ừm! Đáng tiền”.
Người bạn của anh ta kinh ngạc không có phản ứng gì lớn, chỉ có thể thốt ra mất chữ đó.
“Anh nói rõ xem, cái đồng hồ này rốt cuộc bao nhiêu tiền, lẽ nào nó đáng giá bằng hẳn một căn nhà ở Tomson Riviera?”.
Anh ta vừa nói xong, người bạn của anh ta liền từ từ gật đầu.
Ban đầu anh ta còn không kịp phản ứng, đến khi ý thức được, liền kinh ngạc đến mức ngây người.
Vội vàng hỏi nhỏ: “Anh nói đều là thật chứ? Không phải là anh nhìn nhầm chứ?”.
“Làm sao có thể nhìn nhầm được, đây là bản mới ra năm nay, mấy hôm trước tôi còn xuýt xoa đấy”.
“Chính là chiếc đồng hồ anh nói cái gì mà thế giới của người giàu anh không hiểu đó à?”.
Bạn của anh ta lại gật đầu, bây giờ tên đó cuối cùng cũng ý thức được mình đã giẫm phải đinh.
Nhưng rồi bạn của anh ta vội vàng đặt đồng hồ vào tay anh ta, anh ta cũng giật mình, chiếc đồng hồ này mà bị hỏng trong tay bọn họ, thế thì thực sự phải mua nhà mới đền nổi mất.
Anh ta cẩn thận nâng niu chiếc đồng hồ, đưa đến trước mặt Trần Phong nói: “Anh giai, chiếc đồng hồ này bọn tôi xem xong rồi, anh cầm lại nó về đi. Xin lỗi anh giai, là tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, không ngờ anh là người có tiền thật, tôi mới là kẻ nghèo hèn”.
Trần Phong quay đầu lại, nhìn người thanh niên đang cung kính hết mực này, chỉ muốn nhanh chóng đuổi bọn họ đi, gây chuyện lâu như vậy, Thanh Chi nhất định sẽ tức giận.
Anh nhận lấy chiếc đồng hồ rồi đeo lại lên tay.
“Mai mốt ra đường khiêm tốn một chút, người có tiền trên đời này còn nhiều lắm”.
Đối phương gật đầu lia lịa nói: “Bọn tôi không làm phiền anh nữa”.
Nói xong liền quay đầu bỏ chạy.
Màn náo loạn xảy ra trên tàu hỏa này cuối cùng cũng kết thúc, may mà đến cuối cùng Thanh Chi cũng không nói gì cả, nhưng biểu cảm nhìn Trần Phong cảm giác có gì đó là lạ.
Đến hoang mạc Tây Bắc, ở trong thành phố thì không thấy gì, nhưng khi ra khỏi thành phố, đến sa mạc Gobi, mới thực sự cảm nhận được thế nào là hoang vắng.
Cả một vùng đất nhìn một cái là thấy đường chân trời, nhìn một cái là thấy tịch liêu, sinh mạng ở đây trở nên mỏng manh, đất cũng mất đi sự ẩm ướt, nhàm chán như cõi chết vậy.
Ngồi trên xe bò, Trần Phong hỏi người đàn ông: “Nơi đây trước giờ vẫn thế này sao?”.
“Cũng không phải chỗ nào cũng như thế này, đợi đi qua đoạn này, có thể nhìn thấy ốc đảo, nơi đó cây cỏ tươi tốt, bò dê cũng nhiều”, người đàn ông nói.
Trần Phong cũng rất tò mò.
Lúc bọn họ tới nơi, quả nhiên nhìn thấy bò dê từng đàn giống như lời người đàn ông kia nói.
Nhưng cũng có cái không giống như anh ta nói.
Nằm ngã ra đất, Trần Phong cảm thấy hít thở thôi cũng khó khăn.
Anh hoàn toàn không ngờ người đàn ông nhìn rất hiền hậu mà lại có thể như vậy.
“Sao anh lại làm như thế?”, Trần Phong hỏi.
“Tôi thật sự hết cách rồi, bọn họ đã bắt người phụ nữ của tôi, nếu như tôi không nghe lời bọn họ, bọn họ sẽ giết cô ấy”, người đàn ông khóc lóc nói.
Nhìn gương mặt khóc lóc của người đàn ông, sự căm hận trong lòng cũng không biết đã tan biến từ bao giờ.
Thanh Chi ở sau lưng dựa vào người Trần Phong cũng không nói tiếng nào, cô ta chỉ lạnh lùng nhìn những người đang từ từ vây tới.
“Việc này không thể oán người khác được, chỉ có thể trách bọn mày quá ngu thôi”.
Một tên đội mũ da, đang cười điên dại nói.
Không còn sức để phản kháng, hai người Trần Phong cứ thế bị bọn chúng trói lại, nhốt vào trong lồng, không biết là định đưa đi đâu.
Trải qua một lúc lâu chòng chành nghiêng ngả trên xe ngựa, cuối cùng cũng nhìn thấy điểm đến.
Đây là một mỏ dầu bỏ hoang được xây giữa hoang mạc, phía trước một căn nhà không biết đã bị bỏ hoang bao lâu có mấy tên đang đứng, chắc là cùng một bọn với chúng.
Nhìn thấy tên đội mũ da quay về, có người chạy lên đón.
“Đưa người về rồi à?”.
“Việc này chắc chắn không thành vấn đề, thành gà rù hết cả, không cần động tay cũng có thể đưa về rồi”, tên đội mũ da cười lớn nói.
“Vậy anh lập được công lớn rồi, đại ca nhất định sẽ thưởng cho anh, thật không ngờ việc tốt như vậy lại rơi vào tay anh”.
Tên chạy ra đón ghen tị nói.
“Được rồi, không nói với cậu nữa, tôi còn phải đưa người phụ nữ này đi gặp đại ca, đây là báu vật lớn để đại ca có thể đạt lên cảnh giới tông sư, tôi không dám chậm trễ đâu”.
Trần Phong nghe vậy cuối cùng mới hiểu ra tại sao bọn chúng lại lên kế hoạch bắt Thanh Chi, hóa ra là vì cảnh giới tông sư.
Tội nghiệp anh chỉ là một kẻ bị liên lụy, có thể nếu bọn chúng phát hiện anh không có tác dụng gì, sẽ giết chết anh ngay.
Xe ngựa lại được kéo vào bên trong.
Đi qua căn nhà này, đến trước một tòa nhà to hơn thì xe ngựa dừng lại, bọn họ đặt Trần Phong và Thanh Chi xuống.
Mấy người khiêng, cứ thế đi vào tòa nhà.
Nhưng hình như người mà bọn chúng gọi là đại ca đó không ở bên trong, người đàn ông đội mũ da bèn bảo người đi thông báo, qua một lúc sau cuối cùng cũng thấy đối phương xuất hiện.
Trần Phong quan sát dáng vẻ của đối phương, lại cảm thấy đã từng gặp ở đâu đó.
Đây chẳng phải là Tiết Bình đó sao? Anh nhớ đến người khách du lịch đâm Thanh chi bị thương, còn định đưa Trần Phong đi ngắm bình minh.
Nhưng sao anh ta lại ở đây?
Hình như trong chốc lát đã nghĩ ra chuyện gì đó, bọn chúng có thể vốn cho rằng Thanh Chi đã chết, cảnh giới tông sư chả mấy mà rơi vào tay anh ta, nhưng đợi một thời gian dài mà vẫn không thể đột phá được, bấy giờ mới biết là đã xảy ra vấn đề.
Còn người đàn ông kia là do bọn chúng sắp đặt, lần đầu không gặp được Thanh Chi, đến lần thứ hai mới may mắn chạm mặt.
Nhưng điều này không quan trọng, để đảm bảo hoàn thành mục tiêu, bọn chúng đã trực tiếp bắt Thanh Chi về, mà anh vì phá vỡ kế hoạch của bọn chúng nên cũng trùng hợp bị bắt cùng.
Trần Phong cảm thấy bản thân lành ít dữ nhiều, ban nãy còn mong đợi bản thân mới là mục tiêu, như vậy thì còn được tha, nhưng bây giờ anh biết là hoàn toàn không có khả năng đó.
“Ha ha, không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy”.
Nhìn thấy hai người nằm dưới đất, Tiết Bình liền cười lớn.
“Không ngờ lại là anh, xem ra anh cũng tin vào lời đồn về con số của tông sư”, Trần Phong lãnh đạm nói.