Nhưng lời tới bên môi, thì đều tự hiểu, Giả Vạn Liệt ở bên cạnh nói: “Cháu đừng có làm màu nữa, là người mình cả, chẳng lẽ còn có thể không giúp đỡ cháu sao?”.
Hai anh em họ Nhiếp cũng không có ý kiến gì, bọn họ đến đây đương nhiên là chứng tỏ phái Thiên Sơn kết giao với nhà họ Giả, gia tộc nắm thực quyền ở Đông Bắc này.
Cho nên khi Giả Đông lộ vẻ mặt khó xử, bọn họ cũng có thể thể hiện sức mạnh của mình, khiến phái Thiên Sơn có thêm chút sức nặng trong việc qua lại với nhà họ Giả sau này.
“Vậy tôi nói nhé, nhưng hai anh em đừng chê cười”.
Nói xong, anh ta bắt đầu thêm mắm dặm muối kể một lượt việc gặp gỡ với Trần Phong.
“Gã đáng ghét đó, cậy năng lực võ công của mình tùy tiện bắt nạt người khác, tôi thực sự rất muốn giúp cô gái đó, nhưng tiếc là thực lực không bằng đối phương, chỉ đành nhìn cô gái đó bị dẫn đi, giờ tiếng khóc của cô ấy vẫn vang vọng bên tai tôi, nhưng tôi lại không làm gì được”.
Những lời này nói ra gần như khóc lóc kể lể, trước khi làm người khác cảm động, có lẽ bản thân đã cảm động rồi.
Trong lời nói của anh ta, Trần Phong là kẻ ác, còn anh ta mới là anh hùng cứu Lâm Uyển Thu, chỉ có điều anh hùng không đánh được kẻ ác.
Vốn dĩ đã có chút ấn tượng tốt với Giả Đông, Nhiếp Thần vừa nghe thế thì đương nhiên vô cùng căm phẫn nói: “Loại cặn bã trong giới võ học này, người học võ như tôi ai cũng có thể giết anh ta”.
Giả Vạn Liệt lần đầu nghe nói việc Giả Đông gặp phải, cho nên ngạc nhiên nói: “Tại sao cháu không nói với mọi người trong nhà sớm, mặc dù thực lựuc nhà họ Giả mình không mạnh, nhưng cũng không thể để mặc cho người khác bắt nạt như vậy, sau này chú sẽ tìm một vài bạn bè võ đạo, trả thù cho cháu”.
Giả Đông còn chưa nói xong, Nhiếp Chính ở bên cạnh lại nói: “Bác, anh Giả Đông, việc này cũng không cần phiền người khác nữa, cháu cảm thấy hai anh em cháu phù hợp lắm”.
Anh ta vừa nói xong, Nhiếp Thần đã kéo anh ta một cái, đương nhiên có ý bảo anh ta đừng tùy tiện đồng ý.
Nhưng Nhiếp Chính lại hơi bất mãn nói: “Loại tiểu nhân này dù người trong nhà biết, họ cũng sẽ không nói gì, anh, trong giáo lý phái Thiên Sơn mình có nói đạo lý gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ”.
“Anh biết, nhưng mà…”, Nhiếp Thần do dự hơn em trai nhiều.
“Việc này thực sự không dám nhờ hai vị, vốn dĩ chỉ là việc của nhà họ Giả tôi, hai cậu đại diện cho phái Thiên Sơn, nếu không cẩn thận bị thua, không thể vì vậy mà làm mất mặt phái Thiên Sơn. Vậy thì nhà họ Giả tôi tội lỗi quá”.
Mặc dù nói là từ chối khéo, nhưng thực ra lại là khích tướng, Giả Vạn Liệt chính là nhìn ra được hai nhân tài trẻ tuổi này vừa bước chân vào xã hội, khí thế hừng hực, cho nên mới nói như vậy.
Mà Nhiếp Chính trúng kế luôn, anh ta hơi tự phụ nói: “Sao có thể thua được, anh em cháu tổng cộng đã trải qua hơn trăm trận tỉ thí lớn nhỏ, đến nay vẫn chưa từng thua trận nào. Chỉ là một tiểu nhân tu luyện tà công thôi, anh em bọn cháu đương nhiên sẽ trừ gian diệt ác”.
Nhiếp Thần cũng bị khiêu khích, trong lòng bất mãn, tu vi anh ta cao, những người đã gặp không có ai là không khen ngợi, bội phục, giờ thế mà lại nói anh ta sẽ thất bại, dù xuất phát từ lý do gì thì anh ta cũng không thể chấp nhận.
Vì thế càng dứt khoát nói: “Việc này cứ để hai anh em cháu giải quyết, lần đầu tới thành phố, coi như là một phần quà phái Thiên Sơn cháu tặng cho Vua Đông Bắc. Hi vọng sua này Đông Bắc có thể giúp đỡ phái Thiên Sơn chút”.
“Đơn giản, đơn giản”.
Trong lúc lơ đãng, nụ cười bên khóe môi Giả Đông không đủ để khiến ai chú ý.
Tối ngày 15, đúng lúc trăng tròn.
Thời gian trôi rất nhanh.
Trần Phong tiện tay gảy tàn thuốc ra ngoài cửa sổ, anh đã đợi ở đây hai phút rồi, nhưng người hẹn gặp kia vẫn chưa tới.
Trên ghế phụ của xe có một đứa bé nhỏ nhắn ngồi, cô bé đang ăn nhồm nhoàm hamburger Trần Phong mua ở cửa hàng đồ ăn nhanh.
“Cháu ăn từ từ thôi, cũng có ai cướp của cháu đâu”.
Nhưng đứa bé gầy gò đáng thương lại không có ý định ăn chậm lại, đôi bàn tay hơi nhọ nhem trực tiếp cầm lấy đồ ăn, cắn những miếng thật to, cứ như lâu lắm rồi chưa được ăn cơm.
Trần Phong gặp đứa bé này trên đường tới.
Lúc ấy mua xong bao thuốc từ cửa hàng tiện lợi đi ra, vừa mở vửa xe, anh đã thấy một đứa bé rúc ở chỗ ghế phó lái, nhìn từ bên ngoài vừa hay không thấy được.
Trần Phong hết hồn, vội hỏi.
“Cháu là ai?”.
Nhưng đứa bé lại không nói chuyện, ngước gương mặt lấm lem nhìn Trần Phong.
“Bố mẹ cháu đâu?”, Trần Phong lại lần nữa hỏi dò.
Nhưng vẫn không nhận được câu trả lời.
Nhìn thực sự rất tội nghiệp, Trần Phong lại lần nữa đi vào cửa hàng tiện lợi, mua ít nước và đồ ăn.
“Cháu xuống đi, chú còn có việc, không thể dẫn cháu đi được, ở đây có nước và đồ ăn, nếu cháu xuống thì chú có thể cho cháu hết”.
Tay cầm đồ, nói với đứa bé đầy dụ dỗ.
Trần Phong có thể nhìn ra được thực ra đứa bé này rất muốn, nhưng nó bò trước cửa sổ, chỉ là không có ý định xuống xe.
Trần Phong vốn có thể cưỡng ép, nhưng cơ thể nho nhỏ kia khiến anh sợ anh chỉ cần mạnh tay chút là sẽ bẻ gãy xương.
Cho nên cuối cùng thành ra như giờ, anh ngồi ở đó đợi, đứa bé thì vẫn ngồi ở một bên ăn.
Rõ ràng miếng này khiến đứa bé bị nghẹn, anh vỗ ngực, cũng không biết nước đặt ở đâu mất rồi.
Trần Phong bất đắc dĩ mở nước ở chỗ anh ra, đưa cho đứa bé.
Đứa bé vội vàng nhận lấy rồi uống hợp to.
“Chẳng lẽ cháu là trẻ mồ côi?”.
Lúc đợi người cũng chán nên Trần Phong bèn hỏi.
Nhưng cũng không biết đứa bé bị câm hay gì mà nó không nói chuyện, cũng không để ý Trần Phong.
Dù tốt bụng cho nó ăn, nhưng hình như cũng không thể khiến đứa bé buông lỏng cảnh giác với Trần Phong.
Nhưng Trần Phong cũng không để bụng, vì từ phía xa đã có hai gã mặc đồ trăng xuất hiện dưới ánh trăng.
Hai người này chính là hai anh em nhà họ Nhiếp, họ tới Yên Kinh để trả thù cho Giả Đông.
Trần Phong đương nhiên không quen bọn họ, nhưng anh không thể bỏ qua cái việc bực bội đang ở nhà yên lành, đột nhiên một hòn đá suýt đập vỡ đầu.
Trên tờ giấy bọc hòn đá viết là chỗ hiện tại.
Anh xoay người nói với đứa bé kia.
“Cháu ngồi đây đừng đi đâu, lát nữa chú quay lại”.
Người tới chắc chắn không tốt lành gì, nhưng đã dẫn đứa bé đến đây thì Trần Phong cũng chỉ đành hi vọng nó đừng có di chuyển lung tung.
Anh xuống xe một mình.
“Anh chính là Trần Phong?”, Nhiếp Chính hỏi.
“Các anh là ai?”.
“Đệ tử phái Thiên Sơn, đến để trừng trị kẻ ác, truyền bá cái thiện”.
Trần Phong giật mình, anh nhìn hai người có vẻ mặt nghiêm túc này, nhưng không biết sao mình lại thành kẻ ác rồi.
“Tại sao?”.
Nhưng anh vừa hỏi xong thì lóe lên một luồng ánh sáng của thanh kiếm
Thanh kiếm đó rất nhanh, nhanh đến mức Trần Phong không phản ứng ngay được.
Ánh sáng lạnh lẽo xẹt qua, chậm nửa nhịp mà phía trước cơ thể đã bị rạch một vết, để lộ ra miệng vết thương rỉ máu.
Trần Phong lạnh lùng nhìn hai người này, thế mà vừa tới đã động thủ luôn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT