Giả Đông cầm lấy đầu ngón tay đã bị đứt ra của mình, không ngừng kêu rên.

“Vẫn là một tay, nếu như mày có thể khiến tao lùi một bước, tao sẽ tha cho mày”.

Trần Phong bỏ một tay ra phía sau, nhìn Giả Đông giống như đang chờ đợi.

Giả Đông sao còn dám nhìn Trần Phong nữa, tay đứt thì ruột đau, ban nãy mới một chiêu, anh ta còn nhân lúc Trần Phong không chú ý đánh úp mà còn không thuận lợi, anh ta biết sức mạnh của Trần Phong ít nhất cũng phải Ám Kình giai đoạn cuối, thậm chí đã đạt đến Hóa Kình.

Nhưng nghe Trần Phong nói, thì anh ta muốn đi cũng không dễ dàng.

Trong lòng luống cuống, phía sau có bảy, tám người đứng.

Anh ta muốn chạy cũng chỉ có thể xem đám người này có thể kéo dài thời gian cho anh ta không, mặc dù anh ta biết là rất khó, nhưng vẫn hô lên: “Bọn mày nhìn cái gì, còn không xông lên”.

Những người đó đều là Trần Anh Tài gọi đến, mặc dù ban nãy Trần Phong chỉ một chiêu đã có thể chế ngự được cậu chủ Giả, nhưng ỷ vào người đông, bọn họ cũng không nghĩ Trần Phong có thể đánh lại được, Giả Đông vừa hô lên, bọn họ liền đồng loạt xông tới.

Giả Đông nhìn Trần Phong, hi vọng có thể chuồn đi lúc anh không chú ý, nhưng Trần Phong không nhìn đi đâu khác, mà chỉ nhìn chằm chằm anh ta.

“Tên này nhìn ra kế sách của mình rồi”.

Anh ta thầm nghĩ trong đầu.

Một loạt động tác binh bốp, những tên đầu gấu không biết lượng sức kia đều bé tiếng rên rỉ.

Giả Đông có muốn chạy cũng không còn cơ hội nữa rồi.

Trần Phong thậm chí còn chẳng thấy nóng người, nhưng cũng không trông mong gì mấy tên này thực sự có thể khiến anh giở võ công thực thụ ra.

Anh đi đến trước mặt Giả Đông.

“Tao nói lời giữ lời, mày không định cân nhắc à?”.

“Tha... mạng”.

Lần đầu tiên Giả Đông nói ra hai từ này, e là đã muộn.

“Vậy là nhận thua rồi!”.

Giả Đông không dám cả thở mạnh, Trần Phong thấy không có gì vui, bèn nói: “Tự vả vào miệng mình mười cái, tao sẽ thả mày đi”.

Nghe Trần Phong nói vậy, Giả Đông không dám tin nhìn sang, nhưng lại bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của Trần Phong.

“Sao, có ý kiến gì à?”.

“Không, tôi vả”.

Tiếng bạt tai trong trẻo vang lên hết cái này đến cái khác, ở nơi góc phố yên tĩnh này có vẻ lại càng vang.

Nhưng đợi cái thứ mười kết thúc, có một đạo sĩ đeo thanh kiếm dài sau lưng từ xa đi tới.

Người mặc áo bào, lưng đeo kiếm, đầu búi tóc cài trâm, trông rất có phong thái của thần tiên.

Đạo sĩ đó đi đến trước mặt Trần Phong, đầu tiên chắp tay hành lễ rất khách sáo, sau đó mới nói: “Bần đạo là Thanh Khâu”.

Trần Phong đương nhiên không biết đạo sĩ này, mặc dù nói võ học Hoa Hạ, đều là xuất thân từ biệt giáo Côn Lôn, nhưng các võ sĩ bên đó đều không phải đạo sĩ, chỉ hai ba người đắm chìm trong đạo này mới cải trang thành đạo sĩ.

Nhưng Trần Phong thực sự chưa bao giờ nghe biệt giáo Côn Lôn có đạo sĩ vân du.

Có điều đối phương khách sáo, anh cũng không thể vô lễ, bèn khẽ gật đầu, coi như là đáp lễ.

“Không biết vị đạo trường này tìm tới đây có việc gì?”, anh hỏi.

Thanh Khâu nhìn Giả Đông hai má sưng đỏ đứng bên cạnh một cái, rồi mới chậm rãi nói:

“Cầu cảnh giới tông sư”.

“Tông sư?”, Trần Phong thầm nghĩ trong bụng.

Người tập võ, ai không muốn làm tông sư, nhưng tông sư cũng chỉ có vài người, cho dù có được “Cực Đạo Chân Giải”, nhất thời anh cũng không biết làm sao để trở thành tông sư.

Cảnh giới đã bị kẹt ở đỉnh cao Hóa Kình rất lâu rồi.

Ra ngoài rèn luyện, cũng chính là vì tông sư, nhưng cũng chỉ có thể khiến cảnh giới đỉnh cao của anh vững chắc hơn thôi, chứ không hề có tiến triển gì.

Bây giờ đạo sĩ này nói với anh muốn cầu cảnh giới tông sư, anh đương nhiên là hiếu kỳ.

“Đây không phải là thứ mà người bình thường có thể tìm kiếm đâu”.

“Không phải là thứ, mà là lòng chân thành, bần đạo phiêu du nhiều núi, tận mắt ngắm Ngũ nhạc (năm quả núi lớn tiêu biểu ở bốn phương và vùng giữa Trung Quốc), nhưng chỉ mới bước một chân qua ngưỡng cửa của tông sư, nếu như muốn bước vào, có thể đã không có cách nào làm như trước, bình tĩnh điềm đạm”.

Trần Phong sững người, một đạo sĩ phổ thông này lại nói là bước được một chân vào cảnh giới tông sư.

Giả Đông còn kinh ngạc hơn, hai bên miệng đều đau đớn vô cùng, ban nãy anh ta không dám dùng tiểu xảo, cho nên phải đánh bằng sức thật lực thật.

Nhưng bây giờ không lo được nữa, chỉ vài ba câu nói, anh ta liền cảm thấy có phải mình đã đụng phải đá rồi không? Hai người ở đây đang nói cái gì thế?

Tông sư, đó là cảnh giới mà anh ta có nghĩ thôi cũng thấy mình không thể nào đạt được.

Trần Phong vẫn giữ bình tĩnh, anh cũng là bán bộ tông sư, giơ tay nhấc chân là khí tức trở lại nguyên trạng, nếu như thật sự bị đối phương dọa sợ, thì anh có thể tìm một chỗ chôn thân đi cho rồi.

“Anh muốn đánh một trận với tôi?”.

“Không! Bần đạo chỉ là muốn cùng đàm đạo mà thôi”.

Giả Đông đứng bên cạnh nghĩ những điều này mình cũng phải nghe cho kỹ, cho dù bản thân không hiểu, nhưng mang về cho bố anh ta, cũng không phải là thừa.

Nghĩ vậy, anh ta nhân lúc Trần Phong không để ý anh ta, lén lại gần một chút.

Nhưng Trần Phong sao có thể không để ý chứ, anh quay người nhìn Giả Đông.

“Sao, mày muốn vả miệng thêm mười cái nữa à?”

Câu này khiến Giả Đông sợ hãi không dám nghe tiếp nữa.

“Không dám, không dám, tôi đi ngay đây”.

Cũng không lo được cho mấy tên tay sai anh ta dẫn tới đang nằm dưới đất, ba chân bốn cẳng chạy về phía con đường lúc trước anh ta đi tới.

“Đạo trưởng, đây không phải là nơi nói chuyện, hay là chúng ta đến nơi khác rồi nói”.

Nhưng Thanh Khâu xua tay nói.

Nhưng đến khi Trần Phong bước đi hai bước, Lâm Uyển Thu gọi anh lại.

“Trần Phong, em lúc nào cũng nhớ anh, rất rất nhớ anh”.

Nói xong, cô cũng không dám nhìn Trần Phong nữa, mà đi vào nhà như chạy trốn.

Hai giây trôi qua, Trần Phong mới phản ứng lại với lời Lâm Uyển Thu nói.

- -------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play