Nói đến đây, Cảnh Vân Phong thở dài thườn thượt: "Dù xuất phát từ yêu cầu của nhà họ Trần, hay do cái chết của Tiểu Đằng, thì việc nhà họ Cảnh chúng ta đối đầu với Trần Phong cũng là lựa chọn bắt buộc, chỉ có thể đấu đến cùng với cậu ta. Xem Trần Phong chết trước hay nhà họ Cảnh chúng ta sụp đổ trước".
Lúc này Cảnh Vân Lâm vẫn luôn im lặng đột nhiên xen ngang: "Anh cả, thằng ranh Trần Phong kia đánh bại nhiều thế hệ trẻ nước ngoài, giành được quán quân đại hội võ thuật thế giới, khiến cả giới võ thuật Hoa Hạ thoáng cái đứng phía trước cả thế giới, có thêm sự vinh quang này, nói Trần Phong là con cưng của giới võ thuật Hoa Hạ cũng không quá. Nếu chúng ta chọn ra tay vào thời điểm nhạy cảm này, thì nhà họ Cảnh chúng ta sẽ là kẻ thù với cả giới võ thuật Hoa Hạ. Như vậy dù chúng ta có thể đánh bại Trần Phong, thì nhà họ Cảnh chúng ta cũng không thể tiếp tục tồn tại ở Hoa Hạ".
Cảnh Vân Phong gật đầu, nhìn mọi người đang ngồi trong phòng nói: "Vân Lâm, điều chú nói vừa nãy tôi cũng đã nghĩ đến, cho nên tôi mới triệu tập mọi người đến, hi vọng mọi người có thể nghĩ ra diệu kế nào đó, vừa có thể giết được Trần Phong, mà lại có thể bảo vệ nhà họ Cảnh chúng ta".
"Còn một việc nữa đó là phía Trần Bá Dung vừa nãy cũng đã hứa với tôi, chỉ cần nhà họ Cảnh chúng ta có thể giết chết thằng ranh Trần Phong, thì nhà họ Trần bọn họ chắc chắn sẽ dốc hết sức bảo vệ nhà họ Cảnh chúng ta", Cảnh Vân Phong lại bổ sung.
Cảnh Vân Lâm lại lần nữa hỏi dò: "Anh cả, có phải chúng ta chỉ còn lại cục diện không chết không thôi thế này không?".
"Đúng vậy", sát khí trên người Cảnh Vân Phong tuôn trào: "Cậu ta chết, nhà họ Cảnh chúng ta trường tồn, cậu ta sống, nhà họ Cảnh chúng ta diệt vong".
Cửa phòng tắm cạch một tiếng được kéo mở, Trần Phong cầm khăn tắm lau nước trên tóc, nhàn nhã đi ra từ phòng tắm đầy hơi nước.
Đã rất lâu rồi chưa được tắm thoải mái, thả lỏng thế này. Trong lúc thi đấu, tinh thần và thể xác vẫn luôn ở trạng thái căng thẳng, lúc nào cũng phải đối mặt với nguy hiểm tính mạng sắp ập tới.
Cho nên sau khi về, Trần Phong ngay lập tức vào phòng tắm, tắm nước nước thư giãn.
"Brừm, brừm".
Trần Phong vừa ngồi xuống sofa thì điện thoại ở bên cạnh rung lên. .
||||| Truyện đề cử:
Cục Cưng Có Chiêu |||||
Cầm điện thoại lên nhìn, là tin nhắn Lâm Uyển Thu gửi tới.
Mở hộp tin nhắn ra, nhảy ra đầu tiên là biểu cảm ăn dưa được phóng to mấy lần, bên dưới là câu nói của Lâm Uyển Thu: "Cao thủ võ lâm, nghe nói anh đã tỏa sáng trong đại hội võ thuật thế giới, đi thẳng vào vòng trong, giành được quán quân. Xin hỏi bao giờ về Hoa Hạ kể cho tiểu nữ nghe thử biểu hiện anh dũng của anh?".
Trần Phong đọc nội dung tin nhắn thì sửng sốt, sau đó lại thoải mái rất nhanh. Mặc dù anh chưa nói với Lâm Uyển Thu việc mình tham gia đại hội võ thuật thế giới. Nhưng với thân phận và địa vị của Lâm Uyển Thu, muốn biết việc này cũng không khó.
Trần Phong gõ màn hình điện thoại, trả lời tin của Lâm Uyển Thu rất nhanh: Về chiều tối hôm nay, em đang làm gì?
Trần Phong còn chưa kịp buông điện thoại xuống, điện thoại đã lại rung lên.
Má! Cô nhóc này trả lời ngay lập tức à? Không phải cầm điện thoại chờ mình đấy chứ?
Mở hộp tin ra nhìn, đập vào mắt là biểu cảm mèo con đáng thương, mặt mày tủi thân.
Lâm Uyển Thu: "Sao về rồi mà không nói với em một tiếng? Muốn đến uống rượu không?".
Trần Phong trả lời Lâm Uyển Thu: Gửi định vị cho anh, anh qua luôn.
Lâm Uyển Thu lại trả lời tin nhắn ngay, vị trí định vị là một quán bar tên là Duyệt Phi.
Quán bar Duyệt Phi, một quán bar nằm ở trung tâm thành phố sầm uất của Yên Kinh. Vị trí cực kỳ tốt, giao thông thuận tiện, đồng thời có bãi đỗ xe riêng.
Sau khi màn đêm buông xuống, bãi đỗ xe ở cửa quán bar Duyệt Phi sẽ không thấy chỗ đỗ xe nào trống, bên trong đỗ đầy xe thể thao đặt làm riêng và xe sang các loại.
Việc làm ăn tốt thế nào nghĩ thôi cũng biết.
Khác với những quán bar chúng ta thường thấy, quán bar Duyệt Phi là một quán bar thuần âm nhạc, chủ yếu là âm nhạc và tình cảm, cực kỳ có phong cách. Tầng một của quán bar Duyệt Phi, bên trong đều là ghế dài, ở tầng hai, tầng ba thì là kiểu không gian mở.
Lâm Uyển Thu lúc này đang ngồi ghế dài tầng một. Ngồi với cô còn có ba bạn học của cô.
Hôm nay là sinh nhật một trong số ba bạn học của Lâm Uyển Thu, sau khi bốn người ăn tối xong, thấy vẫn còn rất sớm, nên bàn nhau quyết định đến quán bar Duyệt Phi uống chút rượu, nghe nhạc.
Hôm nay lúc mấy người bọn họ ra ngoài đã ăn diện kĩ càng, trang điểm tỉ mỉ, thay chiếc váy xinh đẹp gợi cảm, thay đổi hẳn vẻ nghiêm túc ngày trước, bọn họ lúc này lại thêm một phần kiều diễm của phụ nữ.
Đặc biệt là Lâm Uyển Thu.
Cô hôm nay mặc một chiếc váy liền ôm mông cổ chữ V màu tím bó sát, siết chặt lấy thân hình khiến người ta ngạc nhiên của cô, bộ ngực như muốn nảy ra, vòng eo mảnh đến mức một tay cũng ôm trọn, cặp mông hơi vểnh lên, khiến người ta không kiềm được mà liên tưởng. Mái tóc đen nhánh xõa xuống bờ vai như thác nước, đồng tử sáng ngời trong veo, lông mày lá liễu cong cong, lông mi dài hơi rung lên, làn da trắng nõn không tì vết hơi ửng hổng, đôi môi mỏng mềm mại ướt át như cánh hoa hồng.
Nếu so bốn cô gái này với một đường phong cảnh đẹp không sao tả xiết vậy thì Lâm Uyển Thu chính là chỗ thu hút nhất trên đường phòng cảnh này. Trong quán bar, Lâm Uyển Thu như cây nến trong bóng đêm, thu hút mà chí mạng, hấp dẫn vô số đàn ông đến bắt chuyện, mời ghép bàn hoặc tặng rượu.
Nhưng đều bị Lâm Uyển Thu ngồi đây từ chối hết, không có ngoại lệ.
Một nữ sinh đột nhiên nhìn thấy Lâm Uyển Thu cầm điện thoại cười ngu ngơ, hỏi: "Uyển Thu, trúng số à? Sao lại cầm điện thoại vui vẻ cười ngu ở đó thế?".
Hai nữ sinh khác cũng phản ứng được, nhìn Lâm Uyển Thu với vẻ nghi ngờ, chẳng lẽ trúng số thật?
Vì trước đó lúc ăn cơm, tâm trạng Lâm Uyển Thu có vẻ không vui lắm, hơi rầu rĩ ủ dột. Sau khi đến quán bar, gọi một chai vang đỏ, sau đó ngồi đó uống, cũng không nói chuyện gì mấy.
Nhưng Lâm Uyển Thu bây giờ thì như đổi thành người khác, trên mặt là nụ cười khó giấu. Ba nữ sinh cảm thấy Lâm Uyển Thu vui đến mức sắp chảy nước miếng rồi.
Bạn của Lâm Uyển Thu còn cố ý rút hai tờ giấy trong hộp trên bàn, lau tượng trưng cằm Lâm Uyển Thu.
"Ôi, không phải, là... là bạn mình sẽ đến tìm mình", Lâm Uyển Thu nhìn ánh mắt kinh ngạc của bọn họ, xấu hổ nói.
"Haiz, con gái lớn rồi không giữ được".
"Vừa nãy còn là dáng vẻ oán phụ, nhưng giờ lại là dáng vẻ ngốc nghếch, ngọt ngào, ma lực của tình yêu thật thần kỳ".
"Cơm chó, vẫn là cơm chó, đến đâu cũng là cơm chó, bát cơm chó thật to, không được, tối nay mình phải khiến bạn trai cậu phải tốn một khoản ra trò, ai bảo các cậu nhét cơm chó vào miệng mình chứ".
Ba nữ sinh lần lượt trêu chọc Lâm Uyển Thu, trong lòng thì lại vô cùng tò mò, người đàn ông có thể khiến Lâm đại tiểu thư mê mẩn đến mất hồn mất vía rốt cuộc là người thế nào.
- -------------------