Vì thời gian gấp gáp, Trần Phong và A Hào không mua được vé giường nằm, chỉ mua được vé ngồi. Sau khi lên xe, Trần Phong ngồi chỗ sát cửa sổ. A Hào thì rất tự giác ngồi ở vị trí gần đường đi.
Tàu hỏa ma sát đường ray, phát ra tiếng kêu xình xịch, Trần Phong thẫn thờ ngồi nhìn bên ngoài cửa sổ, suy nghĩ miên man, anh ở Thương Châu đã ba năm, chưa bao giờ rời Thương Châu nửa bước, lần này tới Kim Lăng, là lần đầu tiên anh đi xa.
Sau khi tới ga Tấn Châu, tàu hỏa dừng một lúc, một người đàn ông trung niên bụng phệ mặc vest đi lên toa tàu. Người đàn ông trung niên này vừa lên xe đã bịt mũi, mặt đầy vẻ chê bai ghét bỏ. Tới cạnh Trần Phong và A Hào, người đàn ông trung niên cầm vé xe lên, nhìn một cái, lúc này mới ngồi vào chỗ đối diện Trần Phong.
Sau khi ngồi xuống, người đàn ông trung niên đặt chiếc cặp công văn màu đen của mình lên bàn, nhìn Trần Phong và A Hào một lượt, thấy quần áo hai người Trần Phong và A Hào đang mặc, cộng thêm quần áo không đắt bằng của mình, người đàn ông trung niên hừ một tiếng khinh bỉ, nhắm chặt mắt lại, không thèm bắt chuyện với Trần Phong và A Hào.
Qua mấy phút, cùng với một trận gió mang theo hương thơm xộc vào mũi, một bóng hình mảnh mai xinh đẹp xuất hiện trước mắt mọi người. Đây là một cô gái trẻ mặc áo sơ mi hồng hiệu Gucci, đeo túi Chanel.
Cô gái có một khuôn mặt trái xoan trắng nõn mà tinh tế, thân hình cao ráo xinh đẹp, khí chất lạnh lùng xuất trần, trong đôi mắt thông minh xinh đẹp còn có một chút gì đó kiêu kỳ khó thấy.
Giống như người đàn ông trung niên ngồi đối diện Trần Phong, cô gái này sau khi lên toa tàu, thấy môi trường trong toa vừa bẩn vừa bừa bộn, mày cô gái khẽ nhíu lại, có điều biểu hiện không rõ nét như người đàn ông trung niên kia.
Ngay sau đó cô gái đi về phía Trần Phong, tới bên cạnh A Hào, cô gái cầm vé xe lên, nhìn số ghế của mình một cái, bĩu môi bất mãn.
Sau đó cô gái lại quét mắt qua người đàn ông trung niên mập mạp kia và Trần Phong, thấy chỗ hai người gần cửa sổ, cô gái bèn nhìn về phía Trần Phong, chỉ Trần Phong ra lệnh: “Anh, đổi chỗ cho tôi!”
Trần Phong không thèm ngẩng đầu, nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ. Thấy Trần Phong bơ mình, cô gái bỗng thấy hơi nhục, nói với giọng dứt khoát: “Người như anh có lịch sự không vậy, không biết phải ga lăng với con gái một chút sao?”
Lúc này Trần Phong mới quay đầu lại, liếc cô gái một cái, lạnh nhạt nói: “Không biết.” “Anh…” Cô gái tức tối. “Người đẹp người đẹp, đừng tranh cãi với loại người này, tôi đổi cho cô, cô tới ngồi chỗ tôi này.” Người đàn ông trung niên ưỡn cái bụng phệ ra đứng lên, mặt cười đầy giả tạo, niềm nở nói.
“Không cần!” Liễu Y Y ghét bỏ nhìn người đàn ông trung niên một cái, lạnh lùng nói, so với Trần Phong, thì cô ấy ghét người đàn ông trung niên mập này hơn. “Vậy cô ngồi đâu, không thể đứng mãi được chứ.” Người đàn ông trung niên mặt dày, vẫn cười nói như cũ.
“Cần ông quan tâm chắc!” Liễu Y Y trừng mắt với người đàn ông trung niên, sau đó ngồi cạnh người đàn ông trung niên, chỗ đối diện với A Hào, chỉ là đôi mắt xinh đẹp của cô ấy, cứ trừng trừng nhìn Trần Phong, như muốn ăn thịt Trần Phong vậy. Trần Phong mỉm cười, quay đầu đi, tiếp tục nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, cũng không thèm để ý Liễu Y Y.
“Hừ, đừng có giở trò ‘muốn bắt thì phải thả’* trước mặt bà đây! Bà đây xem anh có thể chơi bao lâu!”, Liễu Y Y cười khẩy trong bụng, người giống Trần Phong cô ấy gặp nhiều rồi, muốn theo đuổi cô ấy nhưng sợ từ chối nên cố ý làm ra vẻ kiêu ngạo không thèm để ý tới mình.
Loại người này, chỉ cần không để ý một lúc, hắn sẽ giống với những kẻ theo đuổi khác, chạy tới quỳ lạy mình ngay. Liễu Y Y rất tự tin.
“Người đẹp, tôi tên Trang Hách Nhân, cô tên gì vậy?”, người đàn ông trung niên nhướn mày cười hỏi, ông ta nhất định phải cưa đổ Liễu Y Y trước khi xuống tàu. “Cút!” Liễu Y Y không thèm nhìn Trang Hách Nhân.
Trang Hách Nhân cũng không giận, tiếp tục cười tít mắt nói: “Người đẹp, cô tới Kim Lăng học đại học sao, tôi rất thông thạo Kim Lăng, tôi có mấy công ty ở bên đó…”
“Liên quan quái gì đến tôi!” Liễu Y Y chán ghét nhìn Trang Hách Nhân một cái, có mấy công ty, ông còn ngồi tàu hỏa. Trang Hách Nhân cười khó xử, con nhỏ này sao lại nóng nảy như ăn phải thuốc súng vậy.
“Người đẹp, cô nói như vậy là không đúng rồi, sao lại không liên quan tới cô chứ, thêm bạn bớt thù là thượng sách mà. Nếu cô làm bạn với Trang Hách Nhân tôi, sau này chuyện của cô sẽ là chuyện của tôi, cô có khó khăn gì đều có thể tìm tôi giúp đỡ, đặc biệt là về mặt kinh tế, chỉ cần cô thiếu tiền có thể gọi điện cho tôi, mấy trăm nghìn không thành vấn đề, tôi đều có thể không nghĩ ngợi gì mà chuyển cho cô, người đẹp, đây là danh thiếp của tôi, sau này liên hệ thường xuyên nhé.” Trang Hách Nhân cười lấy danh thiếp mạ vàng của mình ra, đưa tới trước mặt Liễu Y Y.
Ai ngờ Liễu Y Y nhận lấy danh thiếp thì không buồn nhìn một cái vứt luôn vào thùng rác. “Đồ ngu, ông thấy bà đây thiếu mấy trăm của ông sao?” Liễu Y Y cười khẩy nói, cô ấy thật không ngờ, vừa ra ngoài một chuyến có thể gặp ngay tên ngu tưởng mình là bố thiến hạ Trang Hách Nhân này, cô là hoa khôi của đại học Kim Lăng, đám theo đuổi cô ấy, tùy tiện chọn ra một người gia sản cũng đã hơn một tỉ rồi, hơn nữa còn trẻ trung đẹp trai, loại giàu sổi như Trang Hách Nhân này đến cả tư cách xách dép cho đám thanh niên trẻ đẹp kia cũng không có.
“Người đẹp, cô như vậy hơi quá rồi đó.” Bị chế giễu hết lần này tới lần khác, Trang Hách Nhân cuối cùng cũng không nhịn được tức, sắc mặt khó coi nói: “Nếu cô không thiếu tiền, cô phải ngồi tàu hỏa sao?”
“Bà đây có tiền nhưng vẫn muốn ngồi tàu hỏa, ông quản được không?” Liễu Y Y cao ngạo nói, trong lòng lại có chút hối hận, nên nghe lời mẹ mới đúng, để tài xế đưa mình tới Kim Lăng, cô ngồi tàu hỏa không phải vì không có tiền mua vé máy bay mà cô muốn trải nghiệm một chút, cảm giác ngồi tàu hỏa rốt cuộc là thế nào, cô lớn như vậy rồi, chưa từng ngồi tàu hỏa lần nào.
Nhưng không ngờ, lần đầu tiên ngồi tàu hỏa lại gặp phải loại cực phẩm như Trang Hách Nhân này, còn cả tên làm màu Trần Phong này nữa. “Tôi không quản được, cô giỏi rồi, được chưa?” Trang Hách Nhân chế giễu nói.
“Biết bà đây giỏi, thì mau ngậm miệng của ông lại!” Liễu Y Y đắc ý, giống như một con gà mái tơ kiêu kỳ. Trang Hách Nhân hừ một tiếng, cũng không ừ hử gì nữa.
Trần Phong ngồi đối diện hai người lắc đầu, chỉ thấy hơi buồn cười, con nhỏ này vừa nhìn đã thấy là đứa trẻ được bảo vệ từ nhỏ, chưa nếm trải sự nguy hiểm của xã hội bao giờ, Trang Hách Nhân này cũng nhát gan, đổi lại là tên nào to gan, có khi sẽ có ý đồ khác với con nhỏ này rồi.
Chú thích: *Muốn bắt thì phải thả: Kế thứ 16 trong 36 kế
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT