Chẳng mấy chốc, Trần Phong đã đến chỗ giao giới giữa La Mã và Van-ti-căng, lúc đến dự tiệc, Trần Phong đã điều tra đước bản đồ và phát hiện ra chỗ này.
Chỗ này không có đường vào, xung quan những bức tường rào cao tầm năm, sáu mét, trên tường rào có trạm canh gác, bên dưới thỉnh thoảng có lính mặc giáp đi tuần.
Lúc ra khỏi phòng tiệc nhìn thấy xe ngựa dừng ở chỗ không xa lắm, Trần Phong đã quyết định chơi trò che tai bịt mắt, điệu hổ ly sơn. Anh định rời khỏi thành Van-ti-căng từ nơi không có lối vào này, sau đó tận dụng thời gian xe ngựa tranh thủ giúp anh, nhanh chóng về đến khách sạn Van-ti-căng.
Khi Trần Phong đang định dùng thân pháp, thì lúc rời khỏi nơi này, anh phát giác có mùi khác thường. Mùi này thoang thoảng, từ lúc anh rời khỏi phòng tiệc đã cảm giác được.
Vì thế Trần Phong xoay người, đến một góc kín đáo, tập trung tinh thần, quan sát tỉ mỉ.
Nhưng mà không có tình huống gì xảy ra hết, mùi bất thường đó cũng biến mất. Xung quanh vẫn là màn đêm đen đặc, và tiếng bước chân của binh lính tuần tra vang lên từ phía xa.
“Có phải là mình nhầm không? Hay là mùi đó là mùi lịch sử cổ xưa tỏa ra từ tòa nhà cổ ở đây”.
Trần Phong không có đưa ra được kết quả.
Xe ngựa đã đi được một đoạn rồi, thời gian còn lại không nhiều, Trần Phong quyết định không do dự nữa. Khéo léo tận dụng thân pháp, nhẹ nhàng vượt qua hàng loạt hộ vệ, nhảy qua tường rào, biến mất trong màn đêm.
Mười phút sau, anh thành công rời khỏi giao giới của La Mã và thành Van-ti-căng, đi trên một con phố đi bộ của La Mã.
Con phố này cực kỳ tấp nập, đâu đâu cũng là ánh đèn rực rỡ, xe cộ nườm nượp, hàng hóa bao la, khiến người ta hoa mắt, không kịp nhìn, tiếng rao hàng lên xuống, vang lên không dứt.
Trần Phong lợi dụng đám đông nơi này yểm hộ, chẳng mấy mà gọi được một chiếc xe, sau khi đưa cho lái xe chút tiền, chiếc xe lái về phía khách sạn Van-ti-căng.
Nửa tiếng sau, cuối cùng Trần Phong cũng an toàn đến khách sạn Van-ti-căng.
Sau khi xuống xe, Trần Phong nhìn quanh khách sạn, không thấy điều gì bất thường. Trái tim căng thẳng mới hơi bình ổn lại.
Dù đã an toàn rồi, nhưng Trần Phong vẫn cảm thấy không đúng lắm, bởi vì quá suôn sẻ. Chính vì điều này nên khiến Trần Phong cảm thấy không thích hợp. Cứ như có nguy hiểm kinh khủng hơn đang đợi anh.
Mang theo mối hoài nghi khó hiểu, Trần Phong không vội về phòng mình, mà gõ cửa phòng sư huynh Kinh Nhất.
Kinh Nhất mở cửa phòng, Trần Phong thấy Võ Chí Châu cũng ở đây, chào hỏi một tiếng rồi kể hết chuyện xảy ra tối nay với họ.
“Giáo hoàng Zeus coi trọng việc này thật, không chỉ chịu để Thánh nữ kết hôn với cậu, mà còn hứa sau này cho cậu vị trí Giáo hoàng”.
Võ Chí Châu phải cảm thán rằng: “Anh hùng xuất thiếu niên!”.
Sau đó Võ Chí Châu lại bổ sung: “Dù không biết Giáo hoàng có mục đích gì, nhưng Tiểu Phong, cậu phải chú ý đó”.
“Đúng đó, Tiểu Phong, Võ Chí Châu nói không sai chút nào”, Kinh Nhất lúc này cũng phụ họa: “Tối nay mặc dù em tận dụng tài tình Giáo hoàng làm yểm hộ cho em, nhưng trên đường em về đây cũng quá thuận lợi, thuận lợi đến mức khiến anh cảm thấy bất an”.
Kinh Nhất cau mày, nhìn Trần Phong với vẻ mặt lo lắng, anh ấy không muốn Trần Phong bước vào vết xe đổ của anh ấy.
“Thuận lợi cũng tốt, không thuận lợi cũng được, quan trọng là Tiểu Phong đã bình an trở về”, Võ Chí Châu tiếp lời với vẻ mặt thả lỏng: “Hơn nữa, sáng mai, minh chủ La Hạo Thiên sẽ bay đến Van-ti-căng. Đến lúc đó dù là nước lũ hay mãnh thú, thì đều phải đi đường vòng”.
La Hạo Thiên! Người đàn ông chỉ tên thôi cũng đủ khiến người khác tránh. Trong mắt Kinh Nhất lóe lên vẻ buồn bã khó phát giác. Nhưng anh ấy cũng thả lỏng ngay sau đó.
Nhưng Trần Phong vẫn chìm trong suy tư, sự bất an này rốt cuộc đến từ đâu?
Trong một chỗ ở Van-ti-căng, văn phòng Giáo hoàng.
Zack báo cụ thể việc từ lúc Trần Phong ra khỏi phòng tiệc, đến khi lợi dụng Tòa Thánh để yểm hộ với Giáo hoàng Zeus.
“Ha, ha, thằng nhóc chỉ biết giở mấy trò khôn vặt”, Giáo hoàng cười khẽ hai tiếng, rồi lại hỏi Zack: “Việc này ông thấy thế nào?”.
“Thưa Giáo hoàng bệ hạ, nói thật, cậu nhóc Trần Phong này rất thông minh, hiểu việc kết hợp thiên thời địa lợi nhân hòa và tạo thanh thế cho bản thân. Cậu ấy đã đoán chắc ba người Miyamoto Yamayaki kiêng kị Tòa Thánh chúng ta, đầu tiên là lợi dụng xe ngựa yểm hộ, rồi lại chuyển đến chỗ giao giới không có đường vào, khéo léo tạo ra chênh lệch thời gian, khiến cậu ấy thoát được nguy hiểm, an toàn rút lui”.
Zack ngừng một lát rồi nói: “Nhưng mà, phía xe ngựa bất ngờ là thế mà lại suôn sẻ không có trắc trở gì, vì thế cá nhân tôi đoán, bọn Miyamoto Yamayaki căn bản không định ra tay”.
Giáo hoàng Zeus gật đầu đồng ý: “Nhưng mà, ba người bọn Miyamoto Yamayaki hận Trần Phong thấu xương, hơn nữa trước đó ông đã nói, lúc đi đón Trần Phong, ba người bọn Miyamoto Yamayaki đã canh sẵn bên ngoài khách sạn, chỉ cần Trần Phong dám rời khỏi khách sạn thì có lẽ sẽ bị bọn họ nghiền thành tro ngay”.
“Vậy nguyên nhân tối nay bọn họ không động thủ là gì được chứ?”, Giáo hoàng Zeus khó hiểu.
Zack lắc đầu, tỏ vẻ ông ấy cũng không rõ nguyên nhân.
“Chẳng lẽ bọn Miyamoto Yamayaki biết La Hạo Thiên ngày mai sẽ đến, cho nên không dám hành động lỗ mãng? Hoặc là La Hạo Thiên đã đến rồi?”, mắt Giáo hoàng Zeus lóe lên.
“Thưa Giáo hoàng Zeus, tôi cho rằng khả năng La Hạo Thiên đến trước không cao, thậm chí có thể nói là gần như bằng không. Với tính cách chính nhân quân tử của La Hạo Thiên, ông ta căn bản không thèm dùng hành động tiểu nhân như giấu hành tung này”, Zack phủ nhận suy đoán của Giáo hoàng sau đó đã nói một câu khiến Giáo hoàng kinh ngạc.
“Có phải là August đã đến rồi không?”.
Lời Zack nói khiến sắc mặt Giáo hoàng Zeus vô cùng khó coi.
August sao? Người đàn ông ở giai đoạn đầu giới võ thuật đã thể hiện thiên phú võ thuật đáng sợ. Ông ta lúc ấy đã được cả giới võ thuật công nhận, là người có cơ hội bước vào cảnh giới trong truyền thuyết.
Không có một trong những!
Nghĩ thôi cũng biết thiên phú của August đáng sợ thế nào.
Chứ đừng nói là August giờ đã bước vào cảnh giới chiến thần.
Trước khi bước vào cảnh giới chiến thần, cũng chỉ có Kinh Nhất mới có thể phân cao thấp với August. Đáng tiếc sau đó Kinh Nhất bị gài bẫy, tấn công đến tàn phế.
Nhưng, August thì lại càng kinh khủng hơn, sau khi bước vào cảnh giới chiến thần, không hề không kiêng dè gì tìm kiếm kẻ thù trả thù, mà lại biến mất nhiều năm. Sau đó trong một lần lúc nhiều cảnh giới chiến thần đang thi đấu so tài, ông ta đột nhiên xuất hiện, một mình đánh bại nhiều người cảnh giới chiến thần ở đó.
Đồng thời, August lúc ấy đã sử dụng võ thuật tự sáng chế mà ông ta ngầm tu luyện nhiều năm – Minh Vương Quyền. Từng chiêu Minh Vương Quyền mạnh mẽ làm cả giới võ thuật kinh hoàng, đồng thời cũng để lại danh tiếng hung ác trong thế giới ngầm, một phát điều hành tổ chức thế giới nhầm Dark Coucil, tự phong danh hiệu – Vua Minh Giới.
- -------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT