Quốc vương Ưng Quốc Charton còn chưa dứt lời thì sắc mặt công chúa Anne đã tái nhợt.

Anne muốn phản bác, nhưng lại không biết phải nói thế nào, vì cô biết cha nói không sai, hơn nữa trong lòng cô cũng hiểu điều này, chỉ có điều cô không muốn thừa nhận mà thôi.

“Cơ hội con và Trần Phong Hoa Hạ kết hôn cực kì nhỏ, nếu chỉ xét riêng tình cảm của Trần Phong với vợ thì việc này có thể khỏi cần nói luôn, quan trọng nhất là còn có một nguyên nhân khác, nguyên nhân này có lẽ có thể dập tắt hoàn toàn hi vọng cuối cùng của con”, quốc vương Charton do dự một lúc mới từ tốn nói.

“Cha, vậy nguyên nhân quan trọng nhất là gì?”.

Công chúa Anne vô thức hỏi, vì cô nhận ra được có điều gì đó không đúng từ giọng điệu và biểu cảm của cha.

“Nguyên nhân quan trọng nhất là Trần Phong Hoa Hạ có thể sắp bỏ mạng nơi suối vàng, thậm chí thời khắc này sắp đến, nói không ngoa có lẽ là tối nay đó!”.

Mắt quốc vương Ưng Quốc Charton lóe lên, trong đôi mắt ấy ẩn chứa trí tuệ, trầm ngâm một lúc ông ấy mới nói tiếp: “Trần Phong Hoa Hạ đã đắc tội quá nhiều người, chưởng môn nhân Hồng Môn, gia tộc Soro, Dark Coucil, còn cả băng đảng Yamaguchi Gumi của nước R, giới võ thuật nước R!”.

“Hơn nữa Trần Phong không chỉ một lần đánh chết, đánh thương tật truyền nhân, người kế nghiệp của mấy thế lực này trước mặt mọi khán giả, tỏ ý muốn không chết không thôi với bọn họ, trong tình hình ấy, con cảm thấy những thế lực này sẽ trả thù Trần Phong thế nào?”.

Quốc vương Ưng Quốc Charton thong thả phân tích tiền căn hậu quả của sự việc.

“Nếu cha là người của mấy thế lực này, thì cha chắc chắn sẽ diệt trừ Trần Phong sớm, chắc chắn không đợi đến khi Trần Phong trưởng thành rồi mới ra tay, hơn nữa việc ra tay này không phải bình thường mà là hợp tác với những thế lực khác để đẩy Trần Phong vào chỗ chết!”.

Nghe thấy phân tích của cha, sắc mặt công chúa Anne lặng như nước, trên mặt ánh lên vẻ lo lắng, chỉ từ mấy câu của cha, công chúa Anne đã nhận ra mối nguy hiểm chí mạng.

Nhưng cô lại không biết phải làm thế nào, có thể làm thế nào chứ?

“Cha ơi, cha cảm thấy họ sẽ động thủ lúc nào?”, mặc dù Anne không muốn hỏi, nhưng vì Trần Phong, Anne vẫn buột miệng nói.

“Cha nghĩ sớm nhất là hôm nay, ngay tối nay!”, quốc vương Charton ngập ngừng một lúc vẫn nói ra.

Công chúa Anne lặng im không nói gì, dưới ánh đèn có thể nhìn thấy gương mặt nhợt nhạt của cô, từ niềm vui ban đầu đến nỗi lo và sợ hãi hiện tại, Anne đến giờ vẫn chưa phản ứng lại được.

Mặt trời đã xuống núi, màn đêm buông xuống bao phủ mặt đất, trên phố của Van-ti-căng không còn sự náo nhiệt ban ngày, có vẻ hơi yên tĩnh, trong giáo đường ở Van-ti-căng.

“Xem thử bộ này thế nào?”.

Thánh nữ Angel của Van-ti-căng xoay người hỏi tu nữ ở bên cạnh, Thánh nữ Angel có vẻ cực kì vui, từ sau khi cuộc thi kết thúc, Thánh nữ Angel liền rời khỏi sân đấu, về phòng chuẩn bị.

Tu nữ ở bên cạnh nhìn mà chẳng hiểu ra sao, Thánh nữ Angel từ sau khi về phòng thì đầu tiên là tắm rửa, sau đó lại trang điểm nhạt, rồi bắt đầu thử quần áo, vội không chịu được.

“Thánh nữ, hôm nay cô xinh quá!”.

Tu nữ ở bên cạnh khen ngợi, mặc dù cô ta hơi khó hiểu không biết Thánh nữ hôm nay bị làm sao, nhưng cô ta cũng không dám hỏi.

“Cảm ơn, cô ra ngoài đi!”.

Nghe thấy lời khen của tu nữ, mặt mày Thánh nữ Angel đầy hài lòng, phẩy tay ra hiệu cho tu nữ ra ngoài.

“Vâng!”.

Tu nữ khom lưng hành lễ, sau đó rời khỏi phòng Thánh nữ.

Sau khi tu nữ rời đi, Thánh nữ Angel ngồi ở sofa thêm một lúc nhìn đồng hồ treo trên tường, cách bữa tiệc tối còn một tiếng nữa, chỉ có điều Thánh nữ Angel cảm thấy một tiếng này thực sự quá chậm.

“Anh ấy đã đồng ý đến tham gia tiệc của Giáo hoàng vậy chắc chắn anh ấy sẽ đến!”, Thánh nữ Angel nói thầm trong lòng, tràn ngập mong đợi với bữa tiệc tối này.

Ở chỗ khác, trong khách sạn mà Van-ti-căng chuẩn bị cho võ sĩ tham gia thi đấu, sắc mặt Trần Phong nghiêm túc lắng nghe sự chỉ dạy của Kinh Nhất.

“Tiểu Phong, theo anh thấy, em không cần tham gia bữa tiệc tối nay, phải biết là mặc dù không biết Giáo hoàng Zeus bảo em tham gia bữa tiệc là có ý gì, nhưng với tình hình hiện tại nếu em rời khách sạn thì sẽ rất nguy hiểm!”, Kinh Nhất dặn dò với vẻ mặt cẩn trọng.

“Vâng, sư huynh em biết anh lo lắng điều gì, lo mấy người Hồng Thiên Bá của Hồng Môn, Miyamoto Yamayaki, Soro đúng không?”, Trần Phong đương nhiên biết sư huynh Kinh Nhất lo lắng việc gì.

Dù là ngày trước hay trận đấu dạo này, Trần Phong không chỉ một lần đánh chết, thương tật truyền nhân của ba thế lực này, trong tình hình ấy, bọn họ chắc chắn sẽ không chịu để yên.

Hơn nữa ba người này có lẽ sẽ không để ý danh tiếng mà liên thủ ra tay với Trần Phong.

“Đúng thế!”.

Kinh Nhất gật đầu tiếp tục nói: “Bọn họ chắc chắn sẽ ra tay với em, điều này không cần nghi ngờ, giờ bọn họ vẫn chưa động thủ là vì trời còn chưa tối, nếu người khác nhìn thấy thì sẽ mất hết mặt mũi, cho nên vẫn hơi lo lắng, thứ nữa khách sạn ở đây là phạm vi của tổ chức võ thuật thế giới, bọn họ không dám động thủ với em ở đây, nếu động thủ thì sẽ là khiêu khích tổ chức võ thuật thế giới, nói cách khác nếu em ở đây thì rất an toàn”.

“Không được rời khỏi khách sạn? Sư huynh, vậy chúng ta đến sân bay kiểu gì?”, Trần Phong cau chặt mày, anh biết sư huynh Kinh Nhất nói không sai, nhưng nếu như vậy thì căn bản không thể rời khỏi đây để về Hoa Hạ, nếu không giải quyết tốt việc này, thì dù có lên máy bay về nước thì cũng có thể bị đạn bắn rơi.

Dù sao thì đã có vết xe đổ trước đó, đến lúc đó nếu tùy tiện tìm một lí do nói là tai nạn hàng không, thì phía Hoa Hạ cũng không thể nói được gì.

“Việc này em không cần lo, có thể đợi thêm, không lâu nữa Vương minh chủ của Liên minh võ sĩ Hoa Hạ sẽ đến đây tham gia họp nhiệm kỳ mới của tổ chức võ thuật thế giới!”.

Kinh Nhất ngừng một lát tiếp tục nói: “Phải biết là Vương minh chủ đã bước nửa chân vào cấp bậc tông sư rồi, Miyamoto Yamayaki, Hồng Thiên Bá, Soro còn lâu mới đấu lại được!”.

Trần Phong gật đầu, khi anh định nói gì đó thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Trần Phong xoay người mở cửa phòng, bên ngoài là Võ Chí Châu.

“Võ đại sư ông có việc gì sao?”, Trần Phong lên tiếng hỏi.

“Tiểu Phong, là thế này, vốn bọn tôi lo cậu định đi dự tiệc, nên cố tình bảo sư huynh cậu đến khuyên cậu không đi, nhưng giờ không cần nữa rồi!”.

Võ Chí Châu vào phòng rồi đóng cửa.

“Võ đại sư, ông có ý gì?”, Trần Phong sửng sốt, không hiểu Võ Chí Châu có ý gì, đến cả Kinh Nhất cũng đưa mắt nhìn Võ Chí Châu.

“Giáo hoàng Zeus đã cử Zack - tổng giám mục ngày xưa của Tòa Thánh đến đón cậu đi dự tiệc!”, Võ Chí Châu nói với gương mặt tươi tỉnh.

“Tổng giám mục?”.

Mặc dù Trần Phong không hiểu tổng giám mục là ai nhưng từ giọng nói của Võ Chí Châu có thể nghe ra được người này chắc chắn cực kì mạnh mẽ, thực lực chắc cũng trên Hồng Thiên Bá, Soro, Miyamoto Yamayaki.

- -------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play