Lòng bàn tay của Arthur gần như là chém sượt sát qua chóp mũi của Trần Phong, do khí tức mạnh, Trần Phong chỉ cảm thấy mặt đau đớn.

Một chưởng này không chém trúng, Arthur phản ứng cực nhanh rút tay về, chém ngang vào cổ Trần Phong, con ngươi Trần Phong co rút lại, lại lần nữa di chuyển cơ thể, chỉ có điều anh chậm một chút, bị đầu ngón tay Arthur xẹt qua, Trần Phong chỉ cảm thấy trên cổ truyền đến cơn đau dữ dội.

Không được chậm trễ, Trần Phong lại lần nữa lùi lại, liên tục lùi mười mấy bước.

“Hừ, còn muốn chạy?”.

Arthur hừ một tiếng, thừa thắng xông lên, không hề cho Trần Phong cơ hội nghỉ ngơi.

Từ đầu chí cuối, Arthur biểu hiện cực kì mạnh mẽ, liên tục lấn át Trần Phong, đây chính là mục đích của anh ta.

Sau đó hai người cứ một tiến một lùi như vậy, lại trở về trạng thái đầu trận, Arthur bám sát không rời, chiêu thức cũng nhiều vô kể, còn Trần Phong chỉ có thể tránh, hơn nữa mỗi lần tránh đều cực kì nguy hiểm.

“Muốn chết!”.

Trần Phong hét to một tiếng, cơ thể khuỵu xuống, nội kình đi vào cánh tay phải, xoay mạnh người, tung một đấm vào Arthur.

Đây là tuyệt chiêu thức thứ hai của Đoản Sơn Hà, Đoạt Mệnh, uy lực không thể coi thường.

Trần Phong bị Arthur áp chế đến giờ, tìm đúng cơ hội dùng chiêu thức Đoản Sơn Hà.

“Hừ!”.

Arthur hừ một tiếng, không hề hoảng loạn, mà xòe lòng bàn tay, sau đó giơ bàn tay lên, dùng Phong Chi Kiếm trong Chiến Thần Kiếm.

Sơ dĩ gọi là Phong Chi Kiếm, là vì phong đại diện cho tốc độ, mà cái chiêu thức này đòi hỏi chỉ có một chữ nhanh.

Màn phản công bất ngờ của Trần Phong đúng là khiến Arthur hơi ngạc nhiên, Arthur chỉ có thể dùng Phong Chi Kiếm trong Chiến Thần Kiếm.

Phải nói là Arthur có thể đảm nhận chức đội trưởng đội hộ vệ Tòa Thánh, thì thực lực không thể coi thường, hơn nữa anh ta còn là tuyển thủ có khả năng giành quán quân nhất trong cuộc thi võ thuật thế giới lần này.

Thức thứ hai của Đoản Sơn Hà – Đoạt Mệnh, đấu với Phong Chi Kiếm trong Chiến Thần Kiếm.

Hai loại chiêu thức này đều là công pháp võ học cực mạnh, lúc này bỗng chốc va chạm.

“Ầm!”.

Tiếng nổ vang vọng cả sân đấu, hai người lại lần nữa va chạm, nội kình tung bay, sinh ra một cơn lốc siêu mạnh.

“Binh! Binh! Binh!”.

Hai người lại lần nữa bị lực phản chấn đánh bật ra, mỗi bước lùi lại của Trần Phong mặt đất lại xuất hiện một vết nứt, khí huyết trong cơ thể anh lúc này hỗn loạn, gan bàn tay chảy máu, lại thêm một vết thương, còn Arthur cũng không còn thong dong, bình tĩnh như trước, mà liên tục lùi lại ba bước, không có sự oai phong như vừa nãy, trên mặt cũng dính chút bụi bặm.

Còn Trần Phong liên tục lùi lại cả chục mét, mới đứng vững, lúc này đã nhìn không rõ diện mạo, cả người bị bụi bặm bao phủ, cực kì nhếch nhác.

“Xem ra Trần Phong đã là nỏ mạnh hết đà, chiêu vừa nãy chắc là tuyệt chiêu của anh ta, nhưng vẫn không thể làm gì được Arthur, thắng thua đã rõ!”, trên khán đài, một võ sĩ lên tiếng phân tích, lời anh ta đại diện cho suy nghĩ của nhiều khán giả.

Không chỉ là suy nghĩ của khán giả bình thường, dù là những võ sĩ có thể xem rõ trận đấu của hai người cũng có suy nghĩ giống anh ta.

“Chuyện gì thế này, sát chiêu cuối cùng cũng không thể tạo ra thương tổn cho Arthur của Tòa Thánh, thế này còn tiếp tục kiểu gì!”.

Cơ Uẩn trên khán đài sốt ruột ra mặt, anh ta lờ mờ nhìn rõ trận đấu trên võ đài, thấy Trần Phong dùng Đoản Sơn Hà vẫn không thể đánh bại Arthur, không kiềm được mà trong lòng hơi lo lắng.

Phải biết là trong trận đấu khi trước, lúc Trần Phong dùng chiêu này, bọn họ đều không thể chặn được, nhưng giờ Arthur không những đỡ được mà có vẻ còn cực kì nhẹ nhàng.

Lúc đầu Võ Chí Châu đã nói giai đoạn giữa Hóa Kình không dám cố đỡ chiêu này, nhưng giờ Arthur thế mà lại đỡ thật.

Trên khán đài dù là Thiên Ưng, Phương Chính đại sư, Cơ Vô Thường hay Thương Bác thì đều không nói gì, lúc này ai cũng có vẻ mặt u ám, lộ ra nét lo lắng.

Hầu hết những người quen biết Trần Phong đều lộ vẻ lo lắng, chỉ có Kinh Nhất từ đầu tới cuối là biểu cảm bình tĩnh kia.

“Trần Phong xem ra sắp thua rồi!”.

Ở ghế VIP, tổng thư ký của tổ chức võ thuật thế giới Modric lắc đầu nói.

Vừa nãy ông ta nhìn thấy rõ ràng sau khi Trần Phong thi triển tuyệt chiêu thì cũng không tạo được thương tổn thực tế nào với Arthur.

“Ừm!”.

Giáo hoàng Zeus chỉ ừm một tiếng, không nói gì nhưng ông ấy cũng đồng ý với lời của tổng thư ký Modric.

“Chẳng lẽ thực sự kết thúc rồi sao? Không có kì tích xảy ra sao?”.

Thánh nữ Angel lo lắng ra mặt, âm thầm cầu nguyện cho Trần Phong trong lòng.

Cô không tin mọi việc lại kết thúc thế này.

Võ Chí Châu trên ghế VIP cau mày, nhìn Trần Phong trên võ đài, không biết đang nghĩ gì.

Võ Chí Châu không nhìn thấy Trần Phong lộ vẻ mặt hoảng hốt, nghĩ đến Trần Phong vẫn là biểu cảm bình tĩnh ấy, chính biểu cảm này khiến Võ Chí Châu yên tâm không ít, bằng sự hiểu biết của ông ấy với Trần Phong, nếu trong lòng anh không chắc chắn thì tuyệt đối không như vậy.

“Sự tự tin của Trần Phong chẳng lẽ đến từ việc bế quan mấy hôm trước? Có vẻ sắp dùng thành quả bế quan rồi!”, Võ Chí Châu nói thầm trong bụng, nỗi lo trong lòng mất sạch.

“Trần Phong Hoa Hạ, con cưng của trời? Tôi thấy không phải, thực lực thế này mà cũng dám đấu với tôi?”, trên võ đài vang lên giọng nói hống hách của Arthur, âm thanh này vang vọng khắp chốn khiến các khán giả nghe cực kì rõ ràng.

“Ranh con!”.

Cơ Uẩn mắng thầm một câu, siết chặt nắm đấm.

Arthur vừa dứt lời thì lại lần nữa ra tay, lần này anh ta vẫn dùng Phong Chi Kiếm trong Chiến Thần Kiếm, chỉ thấy tốc độ cực nhanh, lao thẳng vào Trần Phong.

Sở dĩ Arthur không dùng Chiến Thần Kiếm là vì anh ta cảm thấy Phong Chi Kiếm đã có thể thắng được trận đấu nên không cần phải tốn nhiều sức như vậy để dùng Chiến Thần Kiếm.

Thấy Arthur xông tới, sắc mặt Trần Phong bình tĩnh, hít sâu một hơi, nội kình khởi động, dùng thành quả bế quan của anh, Đoản Sơn Hà, thức thứ ba Phá Thiên.

Chiêu thức Phá Thiên này được Trần Phong ngộ ra trong thời gian bế quan, trước đó anh không ngừng xem chiêu thức của người khác, hi vọng có được linh cảm gì từ trong đó, dung hòa thế mạnh của trăm môn võ học, sáng tạo ra chiêu thức của riêng mình, nhưng từ đầu chí cuối đều không có linh cảm.

Cho đến tận trận đấu với Sachi nước R, mới khiến anh tìm được cảm giác này, Phá Lãng Trảm của đối phương đưa khí tức về một điểm, bùng nổ trong nháy mắt, uy lực cực kì đáng sợ, Trần Phong bèn tham khảo điểm này.

Lúc mới đầu Trần Phong đấu với các tuyển thủ khác, đều dùng những võ công khác, rất ít khi có thể ép anh dùng Đoản Sơn Hà, đến tận khi gặp Ron hoặc Hồng Dịch sau đó, mới ép anh phải dùng chiêu thức này.

Đoản Sơn Hà tăng cao tốc độ và sức của bản thân, khi đấu với Sachi, uy lực của Phá Lãng Trảm của đối phương cực kì đáng sợ, Trần Phong tự thấy không thể cố đỡ chiêu này.

Nhưng lúc ấy Trần Phong một lòng ứng chiến, không có thời gian phân tích chiêu thức của đối phương, sau trận đấu kết thúc, Trần Phong cũng từng nghĩ lại các chi tiết và chiêu thức trong trận đấu, chỉ có điều không có linh cảm gì, đến tận khi Arthur đấu với vũ khí bí mật của Sa Hoàng dùng Chiến Thần Trảm đánh bại đối phương, mới khiến Trần Phong có chút hiểu ra loại công pháp này.

Phá Lãng Trảm của Sachi và Chiến Thần Kiếm của Arthur đều đưa sức mạnh tập trung vào một điểm sau đó bùng nổ, sức mạnh sản sinh ra trong khoảnh khắc ấy cực kì dữ dội.

Sau khi Trần Phong về khách sạn thì bế quan tu luyện, nghiên cứu chiêu thức của hai người, đồng thời cũng thu thập một số tài liệu, cuối cùng công sức không phụ lòng người, Trần Phong đã nghiên cứu ra thức thứ ba trước trận đấu, Phá Thiên.

- -------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play