“Không sao, công chúa điện hạ đối nhân xử thế hiền hòa, bạn bè cũng nhiều, nhưng cũng không phải bạn bè nào cũng có tư cách đến đây, tôi nghĩ công chúa Anne chắc là ngại từ chối, hoặc là quên mất, không sao tôi sẽ nói với công chúa!”.
Ánh mắt Caesar nhìn Trần Phong tràn ngập khinh thường, theo anh ta thấy việc đi hay ở của Trần Phong dường như nằm trong tay anh ta.
Lúc này đến cả khách khứa xung quanh cũng nhìn Trần Phong với ánh mắt cười nhạo, cứ như đối phương căn bản không có tư cách dự tiệc với bọn họ, dường như Trần Phong nhất định sẽ bị đuổi khỏi bữa tiệc.
Nhưng nơi này chỉ có Sean âm thầm lắc đầu, người khác không biết, anh ta còn không biết được sao, công chúa Anne sang trọng, quý phái trong mắt người khác sùng bái, yêu thương Trần Phong mà họ khinh thường thế nào.
Sean nhìn Caesar, thấy đối phương vẫn là vẻ mặt đắc ý, Sean không kiềm được mà hơi thương hại đối phương, không nói anh ta chỉ là truyền nhân của gia tộc Roboly, kể cả là trưởng tộc của gia tộc Roboly đích thân nói với công chúa Anne, bảo cô đuổi Trần Phong đi, thì anh ta tin rằng công chúa Anne cũng chắc chắn sẽ không đồng ý.
Caesar suy nghĩ đến công chúa Anne, sợ để lại ấn tượng không tốt với đối phương, nên không động thủ trong bữa tiệc này, chỉ có điều anh ta đã quyết định, lát nữa sau khi gặp công chúa Anne thì nhất định sẽ nhắc nhở công chúa đuổi người Hoa Hạ này đi.
Theo anh ta nghĩ, mình cũng là người có thân phận, địa vị, nếu lên tiếng thì công chúa Anne sẽ không không nể mặt anh ta.
Caesar chưa từng nghĩ đến quan hệ giữa Trần Phong và Anne, theo anh ta thấy đối phương sở dĩ có giao tình với công chúa Anne, có lẽ là quen lúc đến thăm Hoa Hạ lần trước, cùng lắm là con ông cháu cha hoặc con nhà giàu, thân phận này ở trước mặt Caesar thực sự là không đáng kể.
Đối phương nếu biết thân phận mình, không biết sẽ có biểu cảm gì, mặt Caesar đầy mong đợi, cứ như đã thấy dáng vẻ nhếch nhác của Trần Phong.
Khách khứa xung quanh vây quanh Caesar rời khỏi đây.
“Trần tiên sinh, rất cảm ơn cậu để ý đại cục, không khiến công chúa Anne khó xử, còn cho tôi một bậc thang đi xuống, tôi cảm ơn từ tận đáy lòng!”.
Sau khi bọn Caesar rời đi, Sean đến bên cạnh Trần Phong với vẻ mặt cung kính, giọng nói cực kì cảm động.
“Ha, ha, anh Sean quá lời rồi, không có gì, anh ta chỉ cần không làm trò mèo thì tôi sẽ không để ý anh ta!”.
Trần Phong cười ha hả, đổi chủ đề hỏi: “Anh Sean, gã vừa nãy là ai thế? Sao cảm giác còn làm giá hơn của Quốc vương Ưng Quốc?”.
Sean cười gượng nói: “Người đó tên là Caesar, là truyền nhân của gia tộc Roboly, nếu không có gì bất ngờ thì sau này chắc chắn sẽ trở thành trưởng tộc! Gia tộc Roboly là một trong những gia tộc lâu đời nhất Ưng Quốc, đến cả hoàng gia Ưng Quốc cũng phải nể họ vài phần”.
“Ồ? Thì ra là vậy, thảo nào!”.
Trần Phong gật đầu, mặt treo nụ cười, không có cảm giác hoảng sợ và kinh ngạc sau khi nghe thấy thân phận của đối phương.
Sean nhìn thấy biểu cảm của Trần Phong, nhưng anh ta không kì lạ.
Trần Phong là ai, một người xông vào nước R một mình, dẫn đến sự bao vây, tấn công của lực lượng một nước, còn bị nhiều nước cảnh giác, gia tộc Roboly này trong mắt người khác có lẽ rất mạnh, rất to lớn, nhưng trong mắt Trần Phong thì không đáng kể.
“Anh Sean, hay là anh đi làm việc trước đi, tôi tự qua đó vậy!”.
Thấy Sean không nói gì nữa, Trần Phong lên tiếng hỏi.
“Việc này, Trần tiên sinh nếu không ngại thì tôi cùng đi với cậu đi!”.
Trên mặt Sean xuất hiện nụ cười, anh ta sợ Trần Phong và Caesar lại có mâu thuẫn gì, thay vì lo lắng sợ hãi thì đi theo còn hơn, có việc gì thì mình cũng tiện ứng phó.
“Như vậy thì cảm ơn anh nhiều!”, Trần Phong cười nói.
Sean nghe thế thì cười ha hả, giơ một tay ra, mời Trần Phong đi trước.
“Thú vị, không ngờ đồ khỉ vàng kia lại dám đi theo tới thật!”.
“Ồ, đúng vậy thật, xem ra người này đúng là không biết điều, đến lúc đó bị quăng ra khỏi bữa tiệc thì có trò hay để xem rồi!”.
Các khách vây quanh Caesar đang đi về phía trước, nhìn thấy Trần Phong và Sean thì âm thầm bàn tán xôn xao.
Nghe thấy tiếng xì xầm của người xung quanh, Caesar cũng ngoảnh đầu lại nhìn, Trần Phong thực sự theo tới.
“Giỏi, đúng là không biết mình là ai, ở chỗ này ra vẻ anh hùng, nhưng mà cũng không sao, mình sẽ khiến cậu ta trở thành gấu chó!”. (Trong tiếng Trung, hùng trong anh hùng đồng âm với gấu, gấu chó có nghĩa là người nhát gan, vô tích sự)
Mặc dù lời Caesar nói nhẹ nhàng, nhưng khách xung quanh nghe thấy cả, đều phá lên cười không ngừng, sở dĩ họ như vậy hoàn toàn là vì muốn lấy lòng truyền nhân của gia tộc Roboly.
Trần Phong nhìn thấy đối phương, nhưng trên mặt không thể hiện cái gì, Sean ở bên cạnh cũng nhìn thấy cảnh này, chửi thầm một tiếng đồ ngu.
“Caesar, anh đúng là đồ ngu, mong là tôi có thể gặp công chúa điện hạ trước, nếu không thì đồ khốn anh sẽ nguy hiểm rồi!”.
Sean nghĩ đến đây thì tăng tốc độ bước đi.
Tòa cung điện cổ kính này tràn ngập hơi thở lịch sử, trong hơi thở đặc biệt này, hội trường được bố trí thành một buổi dạ hội.
Từng chiếc bàn dài, bên trên trải khăn trắng, hoa quả của các nước đều bày ở trên, ngoài ra còn có những chai rượu đắt giá.
Các khách ở hội trường hoặc là ba, năm người tụ lại với nhau tay cầm vang đỏ, cười nói rôm rả, không khí hội trường có vẻ rất hài hòa, kiểu tụ họp này rất thịnh hành trong xã hội thượng lưu.
Còn có những phục vụ bưng khay, đi lại như con thoi trong đám đông, cung cấp dịch vụ chất lượng cho họ.
Không khí hài hòa này vì Caesar đến mà bị phá vỡ.
Truyền nhân của gia tộc Roboly này vừa bước vào hội trường thì đã thu hút sự chú ý của người xung quanh, sau đó ai cũng vây xung quanh Caesar nịnh bợ anh ta với mục đích khác nhau.
“Caesar thiếu gia, quả nhiên là anh, nhìn khí chất này của anh, quả nhiên là truyền nhân của gia tộc Roboly có khác!”.
Người nói là con gái trưởng của gia tộc nào đó của Ưng Quốc, chỉ có điều gia tộc họ còn lâu mới bằng được Roboly, lúc này trong ánh mắt nhìn Caesar của cô gái lộ ánh sáng, tạo cho người ta cảm giác chỉ cần Caesar gật đầu, thì cô ta sẽ không hề do dự làm bất kì việc gì cho đối phương.
“Ha, ha, cảm ơn!”.
Caesar vẫn là dáng vẻ trịch thượng ấy, dường như cô gái trước mặt có thể nói chuyện với mình đã là vinh dự của đối phương rồi, quả nhiên nghe thấy Caesar thế mà lại nói chuyện với mình, cô gái này mặt đỏ tía tai, tim đập nhanh hơn, còn hơi không phản ứng được.
“Caesar thiếu gia, từ phía xa tôi đã nhận ra anh rồi, khí chất cao quý này của anh đi đâu cũng có thể khiến mọi người xôn xao!”.
“Đúng vậy, không sai, Caesar thiếu gia là truyền nhân của gia tộc mà, sao có thể là người bình thường!”.
Khách xung quanh ai cũng theo phía sau Caesar, trong miệng nói lời khiến người ta nổi da gà da vịt.
Caesar đã quen với những việc này từ lâu, từ khi anh ta chào đời thì đã đứng trên đỉnh của kim tự tháp, mọi thứ đều bắt nguồn từ thân phận của anh ta.
Lúc này, Trần Phong và Sean cũng đi vào, so với cảnh náo nhiệt bên Caesar, thì phía Trần Phong cực kì yên tĩnh, ở cửa có mấy người chính là người lúc trước chứng kiến Trần Phong và Caesar suýt thì động thủ, họ lúc này đứng ở cửa, thì thầm bàn tán về Trần Phong.
Trong mắt họ, Trần Phong này đã đắc tội Caesar, thế mà còn dám đến đây, đúng là tự rước lấy nhục.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT