"Thẩm tổng, ăn tối chưa, hay là ngồi xuống ăn chút gì đi, vị đồ ăn ở đây khá ngon đó." Trần Phong cười nói, Thẩm Hồng Xương mấy hôm nay vẫn luôn ở Châu Âu, chạy ngược chạy xuôi vì việc của núi Ngọc Tuyền, cũng không biết tiến triển thế nào.
"Cậu Trần, tôi không đói." Thẩm Hồng Xương cố gắng nói, hắn sao có thể không đói, vừa xuống máy bay, nước còn chưa uống được ngụm nào đã vội chạy đến đây, nhưng lúc này hắn cũng không dám ăn cơm với Trần Phong.
"Vậy được rồi." Trần Phong cũng không kiên trì nữa, sau khi ăn thêm mấy miếng thì Trần Phong đứng dậy, nhìn mọi người có mặt ở đây một cái, hờ hững nói: "Việc xảy ra ở đây hôm nay, tôi không mong ai nói ra."
Mọi người đương nhiên vội vã gật đầu, buồn cười, người đàn ông có thể khiến Hàn Long cam lòng làm chó, khiến Thẩm Hồng Xương bằng lòng cúi đầu, địa vị chắc chắn cao chót vót, người như vậy, muốn giết chết họ còn dễ hơn là giết một con kiến.
Ai dám chọc?
"Ngoài ra, Thẩm tổng, Hàn Long, thân phận của tôi vẫn mong hai ông giữ bí mật." Trần Phong cười ha hả nói, rất nhiều việc, đều cần anh đứng phía sau điều khiển, anh không thể đứng phía trước được.
"Rõ, cậu Trần, cậu yên tâm." Hai người đương nhiên sốt sắng gật đầu, Thẩm Hồng Xương vốn biết thân phận thật của Trần Phong, Hàn Long thì đoán được đại khái rồi.
Có thể khiến Thẩm Hồng Xương cung kính thế này, hơn nữa còn là họ Trần, lại còn là lúc dự án núi Ngọc Tuyền tiến vào Thương Châu, ngoài cậu chủ nhà họ Trần nghe danh nhưng chưa thấy mặt kia, thì Trần Phong không thể là ai khác được.
Có điều...
Là cậu chủ nhà họ Trần đó, sâu trong mắt Hàn Long xẹt qua sự nhiệt tình, nếu ông ta biết trước thân phận thật sự của Trần Phong, thì không cần ép ông ta, ông ta cũng sẽ chủ động tiến đến quỳ xuống làm chó cho Trần Phong.
Không vì gì cả, chỉ vì phía sau Trần Phong là nhà họ Trần.
Nhà họ Trần mà vô số người chen nhau vỡ đầu cũng không móc nối quan hệ được.
Trần Phong một mình ra khỏi cửa, sau khi ra ngoài thì thấy Hạ Mộng Dao lẻ loi đứng ở đó.
Thấy Trần Phong bình an vô sự, Hạ Mộng Dao không thể kiềm chế bản thân nữa, lao đến ôm chặt lấy Trần Phong.
"Được rồi, không sao rồi." Trần Phong vỗ nhẹ vai Hạ Mộng Dao, an ủi.
"Sau này không được tùy tiện đánh nhau với người ta nữa." Hạ Mộng Dao đanh mặt dạy dỗ, lúc nãy sau khi ra ngoài, cô ấy mới nhận ra, Trần Phong lúc ấy có thể đi cùng cô ấy, tin chắc Thẩm Quân Văn cũng không dám ngăn, nhưng Trần Phong lại ở lại, mặc dù không sao, nhưng vẫn khiến cô lo lắng mãi.
Trần Phong cười gượng gật đầu, nếu có thể, anh cũng muốn nói lí với người ta, nhưng có một số người, bạn nói lí với hắn, hắn chơi bài quyền với bạn, bạn chơi bài quyền với hắn, hắn lại muốn nói lí với bạn.
"Đúng rồi, anh..."
Hạ Mộng Dao do dự nhìn Trần Phong một cái, muốn hỏi sao Trần Phong giỏi võ vậy, nhưng lời tới bên môi lại bị cô nuốt ngược lại, vì đây là bí mật của Trần Phong, cô ấy muốn đợi Trần Phong chủ động nói với mình.
"Sao thế?" Trần Phong ngẩng đầu.
"Không sao, lần trước ở Kim Sắc Niên Hoa, có phải anh cứu em không?" Hạ Mộng Dao hỏi, lần trước Trần Phong nói là đúng lúc cảnh sát đến thanh tra, mới cứu được cô ấy, nhưng giờ xem ra căn bản không phải cảnh sát, mà là Trần Phong.
Cả lần ở Cổ Nguyệt Sơn Trang với Từ Phi Dung, Cố Đông Thâm cũng không phải nhìn thấy cô ấy mới sợ hết hồn, mà là nhìn thấy Trần Phong.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Hạ Mộng Dao hơi rối rắm, trên người Trần Phong, có vẻ có rất nhiều bí mật.
"Là anh." Trần Phong cũng không phủ nhận, hôm nay Hạ Mộng Dao đã thấy bản lĩnh của anh, còn giấu nữa cũng không có ý nghĩa gì.
"Ừ, về nhà đi." Hạ Mộng Dao gật khẽ đầu, trên gương mặt xinh đẹp lại nở nụ cười.
"Được." Trần Phong cười khẽ, nói.
"Đúng rồi, Mộng Dao, son của em là hãng nào thế?" Trần Phong có vẻ vô ý hỏi.
"Anh hỏi cái này làm gì?" Hạ Mộng Dao mặt đầy vẻ hiếu kì.
"Không có gì, chỉ cảm thấy, vị son này không tệ." Trần Phong nói nghiêm túc.
"Anh muốn chết hả?" Gương mặt nhỏ nhắn của Hạ Mộng Dao bỗng đỏ ửng, véo mạnh phần thịt mềm ở eo Trần Phong, cô ấy sao mà không hiểu, Trần Phong đang nói về việc lúc nãy cô ấy chủ động dâng nụ hôn lên.
"Sao thế? Anh chỉ nói vị son không tệ thôi mà, em nghĩ đi đâu thế?" Mặt mũi Trần Phong đầy vẻ vô tội.
Hạ Mộng Dao bực mình lườm Trần Phong một cái, cô ấy phát hiện gan Trần Phong ngày càng to, dám trêu cả cô ấy luôn rồi, nhưng cô ấy lại thích không khí hiện tại giữa hai người.
Ngày trước cô ấy lạnh nhạt với Trần Phong, hai người bên nhau, nói chuyện cũng ít, chứ đừng nói là đùa giỡn.
Nhưng giờ, cô ấy và Trần Phong ngày càng giống đôi vợ chồng mặn nồng.
Sau khi Trần Phong đi, tầng thượng cao ốc Hoàng Hậu.
Sắc mặt Thẩm Hồng Xương nghiêm túc.
"Ông nói là một mình cậu Trần, không chỉ đánh bại mười mấy vệ sĩ của Quân Văn, mà cả Phương Đào thuộc hạ của ông cũng không phải là đối thủ của cậu Trần?"
Hàn Long cười gượng gật đầu, nói: "Nói thực, ông chủ Thẩm, đến giờ tôi vẫn không dám tin, trên đời này lại có kiểu người như cậu Trần, bản lĩnh tài giỏi thì không nói, lại còn có gia cảnh cao vời vợi, ông nói xem, người tài giỏi như vậy, sao lại cam lòng đi làm một thằng ở rể cỏn con nhà họ Hạ chứ?"
"Tôi cũng không biết." Thẩm Hồng Xương thở dài, tiếp tục nói: "Tôi từ lúc đầu đã không hiểu cậu Trần này, giờ càng không hiểu."
"Đúng rồi, ông chủ Thẩm, thời gian trước, việc Cố Đông Thâm bị chặt tay ông biết không?" Hàn Long hỏi dò, Cố Đông Thâm và ông ta là ông hoàng thế giới ngầm Thương Châu, nên phía Cố Đông Thâm có động tĩnh gì cũng không giấu được ông ta.
Bị chặt một bàn tay, việc lớn như thế, Hàn Long đương nhiên cũng biết. nhưng Cố Đông Thâm vẫn luôn giữ kín như bưng việc này, ông ta đã nghe ngóng rất lâu, cũng không nghe ra được nguyên do, giờ xem ta, việc này ắt hẳn có liên quan tới Trần Phong.
"Biết." Thẩm Hồng Xương gật đầu: "Ý ông là tay Cố Đông Thâm do cậu Trần chặt?"
"Nếu không có gì bất ngờ thì chính là cậu Trần." Hàn Long nói.
"Được, việc này cứ để nó thối rữa trong lòng đi, sau này đừng nhắc lại nữa." Thẩm Hồng Xương dặn dò, ngày trước ông ta chỉ kiêng dè nhà họ Trần phía sau Trần Phong, nhưng giờ, ông ta lại bắt đầu kiêng dè chính Trần Phong này.
Sau khi về nhà với Hạ Mộng Dao, lại phát hiện Từ Phi Dung không có nhà.
Trần Phong bất giác cau mày, vì ở tầng một nên anh rất rõ, hai hôm nay Từ Phi Dung luôn về nhà lúc nửa đêm gà gáy, hơn nữa mỗi lần về nhà, cả người toàn là mùi rượu.
Rõ ràng, Từ Phi Dung đã gặp phải chuyện gì đó rồi, có điều cô ấy không tự nói ra, Trần Phong cũng không tiện hỏi.
Mong không phải việc gì nghiêm trọng, Trần Phong thở dài trong bụng, bạn của Hạ Mộng Dao vốn đã ít, bạn thân lại chỉ có một mình Từ Phi Dung, nếu Từ Phi Dung có chuyện gì, Hạ Mộng Dao cũng sẽ không vui.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT