Không chỉ bọn họ, mà đến của Quản Nam Thiên và Võ Chí Châu, người đã từng thấy thực lực của Trần Phong cũng âm thầm gật đầu.

Vương Nhất Đao cũng thấy cảnh này, chân mày hơi cau lại, sự vững vàng này đúng là khó gặp, nhưng nhớ đến thực lực của đồ đệ mình thì bèn yên tâm.

Ông ta cho rằng thực lực là dấu hiệu của người mạnh, ở trước mặt thực lực tuyệt đối, thì mọi mánh khóe đều là uổng công.

Kinh Nhất cũng nhìn thấy cảnh này, mắt sáng lên, ánh mắt lộ vẻ mong đợi.

Mặc dù là sư huynh của Trần Phong, nhưng rất lâu rồi anh ấy không so chiêu với Trần Phong, cũng không hiểu nhiều về thực lựa của Trần Phong, nói thực, đúng là trong lòng anh ấy không nắm rõ thực lực của Trần Phong.

Nhưng biểu cảm lúc này khiến Kinh Nhất bùng lên ngọn lửa hi vọng, nhìn Trần Phong, một bước, hai bước, ba bước đi về phía Võ Chí Châu.

Trong cái nhìn chăm chú của mọi người, Trần Phong đi từng bước một về phía Võ Chí Châu, biểu cảm vẫn bình tĩnh, tâm cảnh ôn hòa, sự vững vàng này cực kì khó thấy ở người trẻ tuổi, thực tế chỉ có người mạnh ở giai đoạn cuối Hóa Kình mới có thể làm được đến mức lòng lặng như nước.

Trần Phong trông như bình tĩnh, không có gợn sóng gì, thực ra lại âm thầm điều động nội kình, khiến nội kình lan khắp người, dưới sự dẫn dắt, khí tức lơ lửng bất định, có vẻ cực kì thần bí.

Chẳng mấy chốc, Trần Phong đã cách Võ Chí Châu không đến 50 mét, khoảng cách này cực kì nguy hiểm, với võ sĩ Hóa Kình, khoảng cách này gần như là có thể làm được đến gần trong tích tắc.

Khoảng cách này, chính là khoảng cách ba người Tam Giới, Cơ Uẩn và Thiên Ưng trước đó chọn ra tay.

Nhưng đó là bọn họ, chứ không phải Trần Phong.

Trần Phong vẫn tiến lên trước, tám mét, năm mét.

Chuyện gì vậy?

Cảnh này rơi vào mắt mọi người, khiến họ đều hơi sững sờ, nhưng Phương Chính đại sư, Thương Bác, Kinh Nhất và cả Vương Nhất Đao đều là người mạnh trong Hóa Kình, phân tích chút là nhìn ra nguyên nhân.

Anh đang đợi, đợi một cơ hội.

Khí tức của Trần Phong tập trung, địch bất động, ta bất động.

Cách làm của Trần Phong, mọi người phân tích chút là đoán được đại khái, càng là như vậy thì càng khiến bọn họ kinh ngạc.

Phải biết là chiến thuật này bình thường chỉ khi hai người thực lực ngang nhau mới sẽ tập trung khí tức, phán đoán chiêu thức của đối phương, nhưng nếu khoảng cách thực lực quá lớn thì kết quả của việc làm vậy chỉ có một, chính là chết, bị người thực lực mạnh hơn giết chết.

“Chẳng lẽ cậu ta cho rằng thực lực của mình bằng Võ đại sư?”, suy nghĩ này xuất hiện trong lòng mọi người, nhưng chẳng mấy chốc đã bị phủ nhận.

“Hừ, cậu ta chắc biết Võ đại sư sẽ không chủ động ra tay đối phó với vãn bối như cậu ta, nên cậu ta mới chọn cách làm này, nâng cao danh vọng của bản thân, nhưng cách làm này cực kì ấu trĩ, không được coi là cao minh, hơn nữa làm như vậy rồi thì không những khiến người ta khinh thường, mà còn khiến người ta sinh ra cảm giác chán ghét trong lòng!”, mấy thiên kiêu cũng cho rằng Trần Phong không thể so với Võ đại sư, còn Sở Hà thì lại lên tiếng mỉa mai.

Trần Phong không bị người xung quanh ảnh hưởng, mà lần lượt cất bước, lúc này cách Võ Chí Châu chưa đến bốn mét.

Đúng lúc này, trong lòng Võ Chí Châu dâng lên chút bất an hiếm có.

Mặc dù nói cảm giác bất an này chỉ là một chút ít, nhưng lại xuất hiện trong lòng, khiến ông ấy giật mình, phải biết là thực lực của ông ấy hơn hẳn Trần Phong, nhưng không ngờ lúc này lại có tâm trạng lo lắng.

Nhưng Võ Chí Châu dù sao cũng là người mạnh, tinh thần võ đạo cũng cực kì kiên định, bỗng chốc xua đi sự bất an trong lòng, nội kình khởi động, dần dần khóa chặt khí tức của Trần Phong, đợi đối phương ra tay.

Trần Phong từ đầu tới cuối đều không ra tay, hơn nữa không dừng bước, đến tận khi cách Võ Chí Châu hai mét, mới dừng bước chân, nhìn Võ Chí Châu bằng ánh mắt bình tĩnh.

Hành động này của Trần Phong rơi vào mắt người khác, khiến người ta cảm thấy Trần Phong thực sự là ngông cuồng hết mức, không hề coi Võ đại sư ra gì.

Nhưng Võ Chí Châu không nói gì, tập trung tinh thần, cứ như mọi việc đều trong dự liệu.

Nhìn việc làm của Trần Phong, mọi người hoàn toàn sững sờ, không biết trong hồ lô của Trần Phong bán thuốc gì.

“Võ đại sư, ông xem dáng vẻ ra vẻ thần bí của anh ta kìa, hiển nhiên là không để ông vào mắt, ông nhất định phải dạy cho anh ta một bài hẳn hoi!”.

Thiên kiêu Cơ Uẩn của nhà họ Cơ không nhịn được mà nói.

Sau khi anh ta biết Trần Phong giết Cảnh Đằng, thì luôn muốn giao thủ với Trần Phong, anh ta muốn biến Trần Phong thành đá lót đường, để nổi tiếng, nhưng không ngờ sau đó lại bị Thiên Ưng của phái Thiên Sơn đẩy xuống, khiến lòng anh ta buồn bực không thôi.

Trong tình hình này, anh ta đã thấy việc Trần Phong làm, trong lòng rất bực bội, tự cho rằng thực lực đối phương không mạnh, cố tình ra vẻ thần bí, thu hút bao nhiêu là chú ý như vậy.

Còn Tam Giới ở bên cạnh thì lại nhìn Trần Phong, nhe răng cười: “Xem ra người anh em của tôi không phải người bình thường!”.

Thiên Ưng thì ở bên cạnh phân tích Trần Phong, âm thầm khâm phục với việc Trần Phong làm.

Lúc Trần Phong vừa gặp Thiên Ưng thì đã bị khí chất trên người đối phương thu hút, ấn tượng cực tốt, mà Thiên Ưng cũng có cảm giác như vậy với Trần Phong.

Cho nên anh ta không cho rằng Trần Phong đang phô trương thanh thế, mà có ý khác.

“Cái đồ không biết sống chết là gì, vờ vịt cái gì, chỉ cần vừa ra tay là Võ đại sư chắc chắn sẽ đập chết cậu ta bằng một chưởng!”, Sở Hà cười khẩy nói, theo anh ta thấy Trần Phong quyết đấu với Võ đại sư, chắc chắn không có chút phần thắng nào.

“Trần Phong, chẳng lẽ cậu muốn khiến tôi ra tay trước?”, bên tai vang lên lời nói của bọn Sở Hà, Võ Chí Châu trầm ngâm một lát rồi hỏi.

Trần Phong không nói gì, ánh mắt vẫn vững vàng nhìn Võ Chí Châu.

“Tôi biết suy nghĩ của cậu, cậu đang đợi tôi để lộ sơ hở, sau đó lại ra tay? Cậu phải biết là làm như vậy rất nguy hiểm, tôi ra tay thì cậu sẽ không đỡ được!”.

Mặc dù Võ Chí Châu hiểu thực lực của Trần Phong, nhưng lúc này vẫn cảm thấy Trần Phong hơi ngông cuồng.

Phải biết là Võ Chí Châu đã bước nửa bước vào đỉnh cao giai đoạn cuối Hóa Kình, đừng nói là một giai đoạn đầu Hóa Kình cỏn con, kể cả là giai đoạn cuối Hóa Kình, khoảng cách gần thế này, nếu Võ Chí Châu ra tay, thì đối phương cũng không đỡ được.

Còn Trần Phong thì vẫn không nói gì.

Việc này khiến trong lòng Võ Chí Châu hơi không vui, đối phương đúng là không biết trời cao đất dày, nghĩ đến đây Võ Chí Châu cũng không nói vớ vẩn nữa, lòng bàn tay nắm hờ thành móng vuốt, chụp về phía Trần Phong cực kì nhanh.

Chiêu này tốc độ cực nhanh, nhanh đến mức không nhìn thấy hình dáng tay của Võ Chí Châu.

Thấy lòng bàn tay Võ Chí Châu chụp tới, Trần Phong không hoảng loạn, cứ như đã đoán trước được động tác của đối phương, Trần Phong trợn trừng mắt, nội kình khởi động, tốc độ siêu nhanh, giật lùi lại, Võ Chí Châu vồ hụt.

Nói thì chậm, thực ra chỉ xảy ra trong chớp nhoáng, mọi người những tưởng Võ Chí Châu vừa ra tay thì chắc chắn sẽ tóm được, không ngờ lại để Trần Phong chạy thoát.

Việc này khiến Võ Chí Châu hơi bẽ mặt, vốn dĩ vừa nãy bị Trần Phong lờ đi đã khiến ông ấy mất thể diện rồi, cứ tưởng túm đối phương bằng một chiêu, để cho Trần Phong biết, không được sơ ý như vậy, nhưng không ngờ lại bị tránh được.

Võ Chí Châu một chiêu thất thủ, bèn không dừng lại, nhanh chóng ra chiêu thứ hai, chiêu này là thế sấm sét, lao vào Trần Phong, dù là tốc độ hay sức lực cũng mạnh hơn chiêu thứ nhất, khí thế ngùn ngụt tóm Trần Phong.

Trong thời khắc nguy hiểm, Trần Phong vội vàng lùi lại, tránh được, nhưng lúc này bàn tay Võ Chí Châu lại vồ tới, khiến Trần Phong hết đường chạy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play