“Hôm qua chắc đã đến Yên Kinh hết rồi, nếu đến Liên minh võ sĩ thì chắc muộn chút, cũng có nghĩa là chúng ta sẽ đến trước”, Quản Nam Thiên nói, trụ sở của Liên minh võ sĩ cũng ở Tây Sơn, cách chỗ ở của Kinh Nhất không xa lắm, nếu ba người đi xe đến thì nửa tiếng có thể tới nơi.

Quản Nam Thiên ngồi xe chuyên dụng đến, sau khi ba người Trần Phong ra cửa thì lần lượt lên xe, sau đó cùng đến trụ sở của Liên minh võ sĩ.

Trụ sở của Liên minh võ sĩ nằm ở một khu vườn cỡ nhỏ của Tây Sơn, khu vườn này từng là nơi làm việc của một cơ quan nào đó, sau đó cơ quan này dọn khỏi Tây Sơn, dọn vào trong nhà tường đỏ ngói cao, khu vườn bèn để trống, mở cửa với người ngoài.

Bây giờ, vườn này mặc dù là trụ sở của Liên minh võ sĩ, nhưng không treo biển, hơn nữa vẫn mở cửa với bên ngoài, nên càng giống một công viên hơn.

Có điều, vì chỗ này hẻo lánh, xung quanh gần như không có nhà dân, nên dù khu vườn này mở cửa với bên ngoài cũng rất hiếm thấy bóng người, chỉ có một số người làm việc ở phụ cận thỉnh thoảng đến đây đi dạo, ngắm cảnh. Mấy người bọn Trần Phong lái thẳng vào vườn, sau đó lái men theo con đường nhỏ trong vườn, đến một tòa kiến trúc cổ thì dừng lại.

Võ Chí Châu là bộ trưởng của Bộ chấp pháp Liên minh võ sĩ, đứng ở trước tòa kiến trúc cổ đợi ba người bọn Trần Phong đến. Sau khi lái xe vào vườn, Quản Nam Thiên đã nhắn tin báo cho Võ Chí Châu.

Xe dừng lại, Võ Chí Châu không làm ra vẻ gì, ngược lại còn chủ động tiến lên đón.

Còn Trần Phong thì đi đến chỗ cốp xe lấy xe lăn của Kinh Nhất ra, sau đó mới đỡ Kinh Nhất xuống xe.

Kinh Nhất năm ấy bị người mạnh Bảng Thần vây công, cuối cùng cổ chân, đầu gối đều vỡ nát, bất đắc dĩ chỉ cỏ thể cắt chi, hai chân bây giờ đều là chân giả, nếu không có nạng thì chỉ có thể nhờ người khác đỡ.

Hửm? Thấy Kinh Nhất xuống xe, Võ Chí Châu dừng bước, ánh mắt chăm chú, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc không thể giấu được.

Ông ấy không ngờ, Kinh Nhất hôm nay lại đến đây.

Bởi vì, hôm nay không những truyền nhân của Phật Tông Tây Vực, Thiên Sơn Kiếm Phái, nhà họ Cơ và Vương Nhất Đao đến, mà người dẫn đội rất có thể là mấy người giao thủ với Kinh Nhất năm xưa, cũng là truyền nhân đời trước của bốn thế lực.

Như vậy, Kinh Nhất giờ đã thành người tàn phế, phải gặp mặt kẻ địch khi xưa, việc này cần dũng khí rất lớn, thậm chí phải coi nhẹ và buông bỏ rất nhiều thứ.

“Quản minh chủ, Kinh Nhất tiền bối, Trần Phong, chào mừng đến Liên minh võ sĩ”, thất thần ngắn ngủi qua đi, Võ Chí Châu nhanh chóng tiến lên đón, lần lượt chào hỏi Quản Nam Thiên, Kinh Nhất và Trần Phong.

Trong đó, lúc Võ Chí Châu chào hỏi Kinh Nhất thì trên mặt tràn ngập kính trọng.

Đúng vậy…

Dù Kinh Nhất bây giờ đã là người tàn phế, thì ông ấy vẫn vô cùng kính trọng Kinh Nhất! Bởi vì, ông ấy hiểu rất rõ ràng rằng năm ấy người đàn ông áp chế đến mức ông ấy không có tiếng tăm gì này, nếu không phải vì bảo vệ nước nhà bị hãm hại, thì giờ đây thành tựu võ học chắc chắn ông ấy không thể so được, mà sẽ khiến ông ấy ngước nhìn kính nể.

Ngoài ra, nếu ông ấy mà là Kinh Nhất, bây giờ trở thành người tàn phế, thì chắc chắn sẽ không có được tâm thái như Kinh Nhất bây giờ!

“Chào cậu, Võ trưởng lão”.

Ba người Trần Phong lần lượt đáp lại, trong đó Trần Phong và Quản Nam Thiên đều gọi chức vụ của Võ Chí Châu, còn Kinh Nhất thì lại cười khẽ, thoải mái như gặp bạn cũ vậy.

“Đúng đó, mới đó mà đã rất nhiều năm rồi”, Võ Chí Châu than thở, nhìn Kinh Nhất ngồi trên xe lăn, trong lòng thổn thức không thôi, có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

“Võ trưởng lão, quy tắc tuyển chọn người tham gia Đại hội võ thuật toàn cầu lần này là gì?”, Quản Nam Thiên thấy vậy, không muốn Võ Chí Châu và Kinh Nhất nhắc những chuyện không vui kia, bèn hỏi việc chính hôm nay.

Võ Chí Châu nghe vậy, đang định trả lời thì lại thấy một chiếc xe lái đến đây, bèn nuốt lời sắp nói lại vào bụng, nhìn về phía chiếc xe kia.

Ngoài ra, ba người Quản Nam Thiên, Kinh Nhất và Trần Phong cũng nhìn qua.

Sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của bốn người bọn Trần Phong, chiếc xe đó phóng nhanh đến, rồi đỗ ở phía sau xe chuyên dụng của Quản Nam Thiên.

Chỉ là nhìn một cái, Trần Phong đã thấy, biển xe đó và biển xe chuyên dụng của Quản Nam Thiên hơi giống nhau, bỗng chốc đoán ra được chiếc xe này là của chính phủ Hoa Hạ.

“Đại hòa thượng, không phải đã nói sao? Chúng ta đi dạo hoàng thành trước, sao thầy lại dẫn con đến đây? Cố Cung đã hứa đâu? Trường Thành đã hứa đâu? Làm người không thể vô sỉ như vậy!”, đúng lúc này, Tam Giới xuống xe trước, hoàn toàn lờ đi bốn người Trần Phong, mà nhìn khu vườn chẳng giống hoàng cung chút nào, lảm nhảm cằn nhằn mãi như oán phụ, không hề phù hợp với cách ăn mặc, hình tượng của anh ta, thậm chí có thể nói là ngược hoàn toàn.

Bởi vì, anh ta hôm nay cố tình cởi bộ cà sa màu đen theo yêu cầu của hòa thượng trung niên, mặc cà sa màu đỏ vàng, hơn nữa trước ngực còn đeo tràng hạt, nhìn từ xa cứ như một cao tăng đắc đạo.

“Tam Giới!”, nghe thấy lời cằn nhằn của thanh niên pháp hiệu Tam Giới, hòa thượng trung niên tức đến mức đau trứng, ngay lập tức sầm mặt, quát một tiếng, định ngăn đối phương tiếp tục nói ba lăng nhăng.

“Thầy hét cái quái gì? Ưm, mấy người bọn họ đều là võ sĩ, thầy trực tiếp đưa con đến chỗ đấu võ rồi hả? Đại hòa thượng, con nói cho thầy biết, Phật tổ vẫn có ba phần nộ khí đấy nhé, thầy bắt nạt người ta quá đáng! Cạnh tranh xuất Đại hội võ thuật toàn cầu cái quái gì, ông đây không chơi nữa, thầy muốn thì tự đi đi!”.

Oán trách trong lòng Tam Giới rất sâu, làm gì còn quan tâm hòa thượng trung niên nổi giận không?

Anh ta nhìn bốn người bọn Trần Phong một cái, phát hiện bốn người đều là võ sĩ thì nhanh trí, hiểu ra cái gì, ngay lập tức còn tức giận hơn cả hòa thượng trung niên, trực tiếp mặc kệ không làm nữa, xoay người định bỏ đi.

“…”, nhìn thấy cảnh này, dù là ba người Võ Chí Châu, Quản Nam Thiên và Kinh Nhất hay là Trần Phong thì đều sửng sốt, đều cảm thấy hòa thượng trẻ tuổi này là kẻ kì cục.

Bên tai vang lên lời Tam Giới nói, nhìn sự thay đổi trong biểu cảm của bốn người bọn Trần Phong, hòa thượng trung niên tức ngực, đau gan, đau trứng, khóe môi co giật, ông ta cố nhịn không đập một chưởng cho thanh niên chết tươi, thân hình lóe lên, ngay lập tức chặn Tam Giới.

“Làm sao?”.

Tam Giới phồng mang trợn mắt, có xu thế không hợp cái là choảng luôn.

“Tam Giới, chỉ cần con ngoan ngoãn tham gia trận thi tuyển lần này, đợi thi tuyển kết thúc thì ta sẽ cho con ba ngày chơi ở Yên Kinh”.

Thấy Tam Giới nổi tính cứng đầu rồi, hòa thượng trung niên không nổi giận, mà còn hạ giọng thỏa hiệp với Tam Giới.

“Lần này nói lời giữ lời chứ?”.

Tam Giới nhìn hòa thượng trung niên đầy nghi ngờ.

“Chắc chắn giữ lời, ta hứa với Phật tổ”, hòa thượng trung niên nói rồi lại bổ sung: “Có điều, con phải hứa với ta, lần thi tuyển này phải dốc hết sức!”.

“Được, thỏa thuận thành công!”, Tam Giới gật đầu đồng ý. Hòa thượng trung niên thở phào, sau đó dẫn Tam Giới đi về phía bốn người bọn Trần Phong.

“Quản minh chủ, Võ trưởng lão, Kinh Nhất tiền bối, lâu rồi không gặp, a di đà phật!”, hòa thượng trung niên nói trước, không cho ba người Quản Nam Thiên, Võ Chí Châu và Kinh Nhất cơ hội hỏi, đồng thời mỉm cười với Trần Phong, lễ tiết cứ phải gọi là làm đến mức không chê vào đâu được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play