Cùng lúc đó, Sở Thanh Từ và Lâm Uyển Thu nhìn Hạ Mộng Dao một cái, ánh mắt hơi phức tạp, sao họ lại không nhìn ra được, Hạ Mộng Dao đang tuyên bố chủ quyền với họ chứ?
Sau đó, trong tiếng ồn ào, Trần Phong dùng nước thay rượu cụng ly với mọi người, sau đó thì ngồi xuống bàn của mấy cô gái như Hạ Mộng Dao.
“Chỉ lo mời rượu, vẫn chưa ăn gì đúng không? Ăn tạm cái gì đã, họ mời rượu, em chặn cho anh”.
Hạ Mộng Dao mỉm cười nói, sau đó dùng đũa của mình gặp đồ ăn vào đĩa của Trần Phong, cứ phải gọi là dịu dàng, ân cần.
Lại lần nữa nghe lời Hạ Mộng Dao nói, thấy hành động của Hạ Mộng Dao, sắc mặt hai người Sở Thanh Từ và Lâm Uyển Thu hơi dè dặt.
“Nào, chúng ta uống rượu”, nhìn thấy cảnh này, Hạ Mộng Dao không hề để ý, ngược lại nự cười trên mặt vẫn không nhạt đi, chuyện trò với Sở Thanh Từ và Lâm Uyển Thu.
“Ưm, mọi người uống trước đi, anh đi ăn ở các bàn khác, như vậy náo nhiệt hơn chút”, Trần Phong trực tiếp chọn cách chuồn êm, anh thông qua hành động khác thường của Hạ Mộng Dao nhìn ra được sự để ý trong lòng Hạ Mộng Dao, cũng có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ của Hạ Mộng Dao khi đối diện với Sở Thanh Từ và Lâm Uyển Thu – Trần Phong là người đàn ông của tôi!
Trong tình hình ấy, cách tốt nhất của anh là chuồn.
Vừa dứt lời, Trần Phong không đợi Hạ Mộng Dao lên tiếng thì chân đã như bôi dầu, chuồn luôn.
Sau đó, Trần Phong làm như anh nói, đổi mấy bàn ăn, giữa chừng không ngừng cùng mọi người nói chuyện, cụng ly, nhưng đều uống nước.
Cùng lúc đó, anh cũng luôn âm thầm quan sát động tĩnh ở bàn Hạ Mộng Dao, kết quả là phát hiện mấy cô gái cứ như không có chuyện gì, nói cười, uống rượu vui vẻ, trông cứ như chị em thân thiết tụ họp vậy.
“Phụ nữ đúng là diễn viên trời sinh”.
Trần Phong âm thầm cảm thán một câu, sau đó cứ cảm thấy chuyện tình cảm chắc chắn không thể qua quýt tùy tiện như vậy, ngược lại hôm nay rất có thể sẽ trở thành khởi đầu của việc này.
Cứ như chứng thực suy đoán của Trần Phong, tối đó sau khi xong tiệc, Hạ Mộng Dao không nhường ai mà sóng vai với Trần Phong tiễn khách, hơn nữa còn khoác tay Trần Phong rất tự nhiên. Thấy cảnh này, hai người Sở Thanh Từ và Hạ Mộng Dao đều ngẩn ngơ, sau đó biểu cảm rối rắm, vừa ngưỡng một, ghen tị, vừa không cam lòng, nhiều hơn cả là ảm đảm.
Cảnh này rơi vào mắt nhóm Vũ Văn Bác, khiến bọn họ nhận ra mùi chiến tranh lan tỏa trong không khí, đều giả vờ như không thấy gì cả.
Trong đó, đồng chí Vũ Văn Bác lại còn ngẩng đầu nhìn trăng, cảm thán: “Trăng hôm nay tròn quá…”.
Nghe thấy câu cảm thán của Vũ Văn Bác, bốn anh em họ Trần muốn cười lại không dám cười, nhịn rõ khó chịu.
So ra thì, Trần Phong bị kẹp giữa mấy cô gái càng khó chịu hơn, nhưng cũng chỉ có thể mỉm cười để mặc Hạ Mộng Dao khoác tay mình, tiễn khách về.
“Em ở Khách sạn Hilton, chúng ta cùng qua đó đi”, sau khi người của giới võ học, kinh doanh và quan chức về, Hạ Mộng Dao xoay đầu, cười mỉm chi nhìn Trần Phong, sóng mắt chuyển động, cứ phải gọi là đưa tình.
Nếu là ngày trước, ở riêng với nhau, Hạ Mộng Dao nói như vậy, Trần Phong có lẽ sẽ nhiệt huyết sôi sục, còn lúc này thì lại ngẩn người.
“Được, anh đưa em qua”, sững sờ ngắn ngủi qua đi, Trần Phong trả lời mơ hồ.
“Đưa em qua? Chẳng lẽ tối nay anh không ở đó?”, nụ cười trên mặt Hạ Mộng Dao nhạt đi, nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy đang uy hiếp.
“Đương nhiên là ở”.
Trần Phong cười ha hả đáp lại, không dám nhìn nhóm Sở Thanh Từ, Lâm Uyển Thu, mà thuận thế vẫy tay, nói: “Ừm, tối nay mọi người nghỉ ngơi sớm đi, mai gặp nhé”.
Dứt lời, Trần Phong bèn kéo Hạ Mộng Dao, đi về phía chiếc xe đã được chuẩn bị sẵn, sau đó chui vào xe cùng Hạ Mộng Dao trong cái nhìn chăm chú của mọi người.
Nửa tiếng sau, Trần Phong và Hạ Mộng Dao đến Khách sạn Hilton.
Sau khi xuống xe, Hạ Mộng Dao không khoác tay Trần Phong nữa, mà tự đi về phía trước, ngẩng đầu ưỡn ngực, cứ như một chú chim công kiêu ngạo.
Trần Phong âm thầm thở dài, lặng lẽ đi theo, anh không biết thời gian này Hạ Mộng Dao trải qua những gì, nhưng Hạ Mộng Dao bây giờ khiến anh cảm thấy thay đổi rất nhiều.
Hạ Mộng Dao ban đầu không tranh không giành, việc gì cũng ngậm bồ hòn làm ngọt, nhưng Hạ Mộng Dao bây giờ rõ ràng là chủ động hơn nhiều rồi.
“Phòng chỉ có một cái giường lớn, em ngủ giường, anh ngủ sofa”, sau khi vào phòng, Hạ Mộng Dao lên tiếng trước.
“Cái này…”.
“Sao? Anh có ý kiến?”.
Hạ Mộng Dao dựng ngược chân mày lườm Trần Phong, trên người không còn chút dáng vẻ nào của người phụ nữ mạnh mẽ giới kinh doanh, cứ như một cô gái nhỏ đang giận dỗi.
“Không… không có”.
Đầu Trần Phong lắc như trống bỏi.
“Vậy thì tốt”.
Hạ Mộng Dao hừ một tiếng, sau đó trực tiếp cởi quần áo trước mặt Trần Phong.
Đúng thế.
Cô trực tiếp cởi luôn.
Đù má!
Hàng Hồ tháng sáu, thời tiết cực kì oi bức, trên người Hạ Mộng Dao chỉ mặc một chiếc váy liền màu đen, cô vừa cởi thì trên người chỉ còn lại mỗi áo lót và quần lót.
“Ặc…”, Trần Phong bỗng chốc nhìn đến ngu người, sau đó ngay lập tức có phản ứng nên có của một người đàn ông dồi dào sinh lực – thở gấp, giữa hai chân phồng lên.
“Hừ!”, Hạ Mộng Dao hừ một tiếng, sau đó đắc ý nhìn Trần Phong một cái rồi xoay người vào nhà tắm.
Chỉ có điều, khoảnh khắc xoay người, trên gương mặt vờ như tức giận của cô lại lộ chút ngại ngùng.
Mặc dù cô là vợ của Trần Phong, nhưng cô lại chưa từng làm hành động to gan, phóng khoáng như vậy trước mặt Trần Phong.
Đây là lần đầu tiên.
Song, ngại thì ngại nhưng hành động tiếp theo của Hạ Mộng Dao càng to gan và phóng khoáng hơn!
Sau khi tắm xong, để người không, chỉ mặc áo choàng tắm xuất hiện trước mặt Trần Phong, núi đôi như ẩn như hiện…
Khoảnh khắc ấy, Trần Phong chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
Biểu hiện của Trần Phong bị Hạ Mộng Dao nhìn thấy hết, nhưng cô vẫn bày vẻ mặt như không có chuyện gì, coi Trần Phong là không khí, mang theo hương thơm thanh mát đi qua Trần Phong, hơn nữa còn cố ý hất tóc, sợi tóc lướt qua mặt Trần Phong, cảm giác ngứa ngáy.
“Vù”.
Trần Phong càng choáng váng hơn, vô thức định giơ tay ra ôm lấy Hạ Mộng Dao, kết quả là bị Hạ Mộng Dao nhẹ nhàng tránh được, sau đó nghiêm túc nói với anh: Đừng có tưởng bở, ngoan ngoãn ngủ sofa đi!
“…”, Trần Phong câm nín, sau đó vội vàng chạy vào phòng tắm, dùng cách tắm nước lạnh để dập lửa. Mười phút sau, Trần Phong cũng mặc áo choàng tắm ra khỏi phòng tắm, rồi ngoan ngoãn đi ngủ sofa.
Nhìn thấy cảnh này, Hạ Mộng Dao hơi không nỡ, nhưng nghĩ đến tình hình hôm nay, cuối cùng lại hừ một tiếng, xoay người đi, cho Trần Phong nhìn gáy với cặp mông căng tròn, hoàn toàn không để ý.
Người không phải thánh.
Là phụ nữ, cô cũng ích kỉ trong tình cảm như bao phụ nữ khác, chỉ có điều trên đời này 99% phụ nữ coi trọng đại cục.
Bao lâu nay, cô vẫn luôn cho Trần Phong đủ thể diện trước mặt người ngoài.
Nhưng hôm nay, sau khi cô tuyên bố xong chủ quyền trước mặt mấy người phụ nữ, còn muốn cho Trần Phong một hình phạt nho nhỏ, từ đó khiến Trần Phong và tất cả mọi người tỉnh táo biết một điều.
Cô mới là chính cung nương nương!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT