Trên boong tàu, Trần Phong nghe không sót chữ nào Quản Nam Thiên nói.
Vốn dĩ, anh định sau khi dùng hô hấp pháp của Tiêu Quốc Trung, thì lại chủ động tấn công, giết Cảnh Đằng, trực tiếp kết thúc trận đấu, nhưng lúc này sau khi nghe lời Quản Nam Thiên nói, thì anh lại không vội vàng ra tay, mà lặng lẽ thôi thúc hô hấp pháp thần bí kia, đợi Cảnh Đằng tấn công.
“Nhãi ranh, đến đây thôi!”.
Mấy phút sau, cùng với một tiếng gầm, khí thế của Cảnh Đằng cũng dâng cao hết mức, khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn như thủy triều, cả người cứ như một mặt trời đỏ rực đang bùng cháy, khí tức đáng sợ.
Gầm ra tiếng, cơ thể di chuyển!
Dưới chiều tà, Cảnh Đằng lắc chân một cái, cả người cứ như súc địa thành thốn, bỗng chốc xuất hiện trước mặt Trần Phong.
*Súc địa thành thốn: Tương tự gấp không gian, khi tốc độ đủ nhanh thì có thể khiến không gian bị gấp lại, quãng đường tiến công bị thu ngắn lại.
“Nhanh quá!”, Cảnh Đằng đã hoàn toàn từ bỏ phòng thủ, sau khi không còn gò bó nữa, tốc độ nhanh đến cực hạn, nên khiến nhiều đại sư võ học rất kinh ngạc, còn đệ tử các môn phái thì lại hoàn toàn không thể nhìn rõ được, chỉ có thể nhìn thấy một cái ảo ảnh xẹt qua.
Vù!
Áp sát trong nháy mắt, Cảnh Đằng tung đấm.
Một đấm này, anh ta dùng bí pháp của Âm dương quyền, hoàn toàn từ bỏ phòng thủ, khí huyết trong cơ thể cứ như bùng cháy, hơi thở đáng sợ, nội kình điên cuồng dồn vào nắm đấm tay phải, nén lại đến mức tinh khiết, gần như hòa vào với khí, thần, uy lực vô cùng đáng sợ.
Nguy hiểm!
Trần Phong thót tim, lần đầu tiên cảm nhận được hơi thở nguy hiểm trên người Cảnh Đằng, nhưng trên mặt anh lại không để lộ chút sợ hãi và hèn nhát nào, mà trực tiếp vung tay phải, tung đấm đỡ đòn.
Lúc này, cánh tay phải của anh như một thanh giáo, nắm đấm hóa thành mũi giáo sắc bén.
Dũng cảm xông về phía trước, có ta không có địch!
Đoản Sơn Hà!
Trần Phong âm thầm sử dụng hô hấp pháp thần bí kia, đồng thời trực tiếp tung ra sát chiêu Đoản Sơn Hà, kết hợp hoàn hảo khí và kình, tạo thành nội kình tinh khiết nhất, toàn bộ tụ lại ở nắm đấm, nơi nắm đấm đi qua, không khí đều bị nổ tung, tạo thành chân không.
Cắt núi mà ra, kẻ địch chết!
Bỗng chốc, khí thế cả người Trần Phong cũng nảy sinh sự thay đổi nghiêng trời lệch đất, anh như chiến tướng xung phong chém giết trên chiến trường cổ đại, không hề để ý sự an toàn của bản thân, dốc hết sức đâm một nhát giáo vào kẻ địch, muốn giết chết kẻ địch!
Lúc này, dù là Cảnh Đằng hay Trần Phong cũng sử dụng thực lực mạnh nhất, hơn nữa đều không hề chùn bước, lại lần nữa chọn cứng đối cứng.
Có thể nói là kỳ phùng địch thủ!
Ầm!
Sau đó, khi mọi người nín thở, nhìn không chớp mắt, thì nắm đấm của hai người Trần Phong và Cảnh Đằng lại va chạm mạnh, nội kình tập trung trên hai nắm đấm gần như là cùng bắn ra trong nháy mắt, uy lực đáng sợ.
Bộp! Bộp! Bộp!
Bỗng chốc, tiếng không khí nổ vang lên, kình phong đáng sợ lấy điểm va chạm nắm đấm của hai người làm tâm, tạo thành lốc xoáy kình phong khủng khiếp, cứ như gió lốc cỡ nhỏ, thổi quét bốn phía.
Cùng lúc đó, nắm đấm của hai người Trần Phong và Cảnh Đằng tách ra, gặp phải lực phản chấn dữ dội, cánh tay rung lên kịch liệt, đều lùi lại một cách mất kiểm soát.
Bộp!
Bộp!
Bộp!
Trần Phong liên tục lùi lại ba bước, mỗi bước đều mạnh bạo, nặng nề, trực tiếp giẫm nát boong tàu dưới chân.
Mà bên kia, Cảnh Đằng lùi lại đúng năm bước mới ngừng.
Trần Phong đứng vững, nhanh chóng ổn định khí huyết cuộn trào trong cơ thể, trông không có vấn đề gì lớn.
Còn Cảnh Đằng thì sắc mặt tái nhợt, khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn, gần như mất khống chế, cánh tay phải buông thõng, gan bàn tay nứt ra, máu tươi tuôn trào, rơi xuống boong tàu, dưới ánh chiều tà cực kì chói mắt.
Ngoài ra, khóe môi anh ta cũng chảy ra một dòng máu.
Màn cứng đối cứng vừa nãy, anh ta không những bị lực phản chấn đáng sợ làm cho vỡ gan bàn tay, mà cánh tay cũng tê đến mức gần như mất tri giác, hơn nữa lục phủ ngũ tạng cũng bị nội kình thâm nhập, bị thương không nhẹ.
Mọi việc đều tạo thành nỗi bàng hoàng cực mạnh với Cảnh Đằng.
Anh ta có nằm mơ cũng không ngờ được, sau khi anh ta thi triển bí pháp Âm dương quyền, dùng sát chiêu, vẫn không thể giết Trần Phong, hơn nữa còn lại lần nữa rơi vào thế yếu.
Dưới ánh chiều tà, anh ta đứng tại chỗ như một pho tượng điêu khắc, trợn to mắt, nhìn Trần Phong với vẻ mặt không thể tin nổi, cảm giác cứ như đang hỏi: Sao cậu có thể mạnh đến mức như vậy?
“Anh Phong uy vũ!”.
Đáp lại Cảnh Đằng là sự vung tay hoan hô của đám người Vũ Văn Bác.
Mặc dù bọn họ không thể nhìn ra màn cứng đối cứng vừa nãy của Trần Phong và Cảnh Đằng nguy hiểm thế nào, nhưng lại nhìn thấy rõ ràng, lúc này Trần Phong bình yên vô sự, còn Cảnh Đằng thì lại chảy máu gan bàn tay, thậm chí đến cả khóe miệng cũng rỉ máu. Điều này đủ để chứng minh Trần Phong chiếm ưu thế trong màn giao tranh vừa nãy!
Đến cả bọn Vũ Văn Bác cũng nhìn ra điểm này, chứ đừng nói là những võ sĩ kia.
“Thì ra đây mới là thực lực chân chính của bọn họ, đúng là quá đáng sợ!”.
“Đúng đó, với khí thế Cảnh Đằng thể hiện lúc trước, có lẽ đến cả dũng khí đấu với cậu ta một trận tôi cũng không có!”.
“Cảnh Đằng đã đủ mạnh rồi, đặc biệt là một đấm ban nãy, đúng là vô cùng đáng sợ, thế mà không những bị Trần Phong chặn đứng, mà còn bị thương. Rốt cuộc Trần Phong mạnh thế nào?”.
Đệ tử các môn phái sau khi bị thực lực mà Trần Phong và Cảnh Đằng thể hiện làm cho kinh ngạc thì đều bắt đầu bàn tán, ánh mắt nhìn hai người tràn ngập kinh hãi.
Bọn họ cũng được coi là “con trời” của các môn phái, nhưng so với hai người Trần Phong, Cảnh Đằng thì đúng là phù thủy nhỏ gặp phù thủy lớn, hoàn toàn không cùng đẳng cấp!
Khác với cảnh bàn tán xôn xao của con tàu đầu tiên và thứ ba, con tàu thứ hai cực kì yên tĩnh.
So với đệ tử các môn phái và những người ngoài ngành như Vũ Văn Bác mà nói, thì các đại sư võ học trên còn tàu thứ hai không những có tầm nhìn hơn bọn họ, mà còn ở khoảng cách gần hơn, nhìn rõ ràng, cảm nhận được trực tiếp hơn!
Ngoài Không Minh đại sư, Trương Thiên Sư, Triệu Vô Đạo và Kiều Võ Đấu từng chứng kiến Trần Phong lấy ra thực lực mạnh nhất giết võ sĩ nước R ra thì, tất cả các đại sư võ học đều hết sức kinh ngạc.
Đến cả Võ Chí Châu và Cảnh Vân Phong đến từ Liên minh chiến đấu và bố con Cảnh Vân Phong, Cảnh Thế Minh cũng không ngoại lệ.
Trong đó, Võ Chí Châu cũng giống các đại sư võ học khác, không ngờ được thực lực của Trần Phong và Cảnh Đằng lại mạnh đến mức như vậy.
Còn về hai bố con Cảnh Vân Phong, Cảnh Thế Minh… mặc dù trước đó Trần Phong vẫn luôn đánh áp đảo Cảnh Đằng, nhưng theo bọn họ thấy, Trần Phong hoàn toàn là dựa vào kinh nghiệm chém giết sinh tử, so thực lực thì yếu hơn Cảnh Đằng. Cảnh Đằng dùng Âm dương quyền đấu với Trần Phong, Trần Phong bị chấn động lùi về sau nửa bước!
Trong tình hình như vậy, họ tin chắc rằng Cảnh Đằng bỏ phòng thủ, chủ động tấn công có thể dễ dàng giết Trần Phong, thế mà Cảnh Đằng vẫn rơi vào thế yếu, hơn nữa còn bị thương nhẹ. Việc này khiến trong lòng bọn họ sửng sốt không thôi!
“Giờ tôi cuối cùng cũng hiểu tại sao Trần Phong có thể giết hai nhẫn giả nước R, thậm chí gây ra vụ án đẫm máu ở nước R rồi!”, sau đó, một đại sư võ học lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
“Đúng đó, cậu ta thực sự quá mạnh. Với uy lực nắm đấm vừa rồi của Cảnh Đằng, dù là võ sĩ giai đoạn giữa Hóa Kình cũng chưa chắc có thể đỡ được, thế mà cậu ta không những đỡ được mà còn trả đòn làm Cảnh Đằng bị thương!”, có đại sư võ học nói phụ họa.
“Như vậy thì Cảnh Đằng kia cũng có thực lực ngang bằng võ sĩ giai đoạn giữa Hóa Kình đẳng cấp!”, các đại sư võ học chưa từng chứng kiến trận đấu đó đều bừng tỉnh, sau đó lại kinh ngạc không thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT