“Thứ hai, trước đó tôi đã nói, tôi rất tò mò về đất nước thần kì này, nhưng sau khi đến đây tôi cũng đã gặp chuyện không vui. Một người tên Trần Anh Tài của Yên Kinh, để thu hút chúng tôi đầu tư, đã dùng các thủ đoạn đê tiện như lợi dụng, lừa dối, dụ dỗ khiến tôi cảm thấy cực kì phẫn nộ, nên nghi ngờ môi trường đầu tư của Yên Kinh và Hoa Hạ, thậm chí đã đưa ra quyết định muốn hủy đầu tư. May mà lúc này, Trần Phong – ân nhân và cũng là bạn của tôi nói với tôi, đó chỉ là một ngoại lệ. Thực tế chứng minh, điều ân nhân của tôi nói là chính xác, đó chỉ là một ngoại lệ, những người khác của Hoa Hạ đều rất tốt, ví dụ như ông Tạ Viễn đáng mến của chúng ta. Nhưng tôi vẫn muốn nói, tôi không hi vọng trong quá trình thực hiện đầu tư nhìn thấy cái tên Trần Anh Tài này, cũng không mong gặp người như vậy nữa, hợp tác thì phải có sự chân thành. Cuối cùng, cảm ơn tất cả những người bạn có mặt, tôi tin rằng dưới sự hỗ trợ mạnh mẽ của Yên Kinh và Hoa Hạ, doanh nghiệp Ưng Quốc chúng tôi và doanh nghiệp Hoa Hạ nhất định có thể hợp tác trên nhiều lĩnh vực, từ đó củng cố cây cầu hữu nghị”.

Bỗng nhiên, trong sự chú ý và mong đợi của mọi người, dưới ánh đèn pha, Anne nở nụ cười trang nhã, thong thả nói, dùng tiếng Anh, mang theo kiểu giọng quý tộc, mỗi câu cô nói đều sẽ dừng một chút, sau đó được nhân viên hiện trường dịch lại, vang vọng cả hội trường.

“Bộp, bộp…”.

Sau khi Anne dứt lời, hội trường vang lên tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc, mãi không ngừng, cứ như muốn làm bay cả nóc nhà.

Trần Anh Tài toi rồi!

Khi vỗ tay, trong lòng tất cả nhân viên Hoa Hạ đều xuất hiện suy nghĩ này.

Bị Anne phê bình trước mặt nhiều sếp to thế này, Trần Anh Tài có ô dù mạnh thế nào thì cũng đừng hòng xuất hiện ở quan trường nữa.

Mà ngược lại, Trần Phong lại có thể vì việc lần này mà được các lãnh đạo cấp cao chú ý.

“Lão Tạ, để đề phòng việc đầu tư của tập đoàn Ưng Quốc lại xuất hiện vấn đề, cậu ngay lập tức mở hội nghị nghiên cứu quyết định xử lý Trần Anh Tài, sau đó báo cáo cho Bộ tổ chức, tôi cũng sẽ phản ánh tình hình thực tế với Bộ tổ chức, để Bộ tổ chức tranh thủ công bố quyết định xử lý Trần Anh Tài trước khi tập đoàn tài chính Ưng Quốc rời khỏi Yên Kinh, cũng coi như là cho Anne và tập đoàn tài chính Ưng Quốc một lời giải thích”.

Sau khi hội nghị kết thúc, lãnh đạo lớn dẫn người tiễn nhóm Anne lên xe, sau đó, chui vào một chiếc xe con cờ đỏ, rồi ngay lập tức ra lệnh cho Tạ Viễn ngồi bên cạnh.

“Vâng, thưa sếp”.

Tạ Viễn nhận lệnh ngay, sau đó lấy điện thoại ra trước mặt Vương Hồng, bảo thư ký báo với Chủ nhiệm Đình của tổ chức, do người này đăng thông báo họp, một giờ chiều hôm nay, mở cuộc họp chuyên đề xử lý Trần Anh Tài.

Một giờ, cuộc họp chuyên đề bắt đầu đúng giờ, tất cả các lãnh đạo của Yên Kinh đều tham gia bao gồm Tạ Viễn.

Hai giờ, kết thúc cuộc họp, tất cả những nhân viên tham gia cuộc họp đều đi đến nhất chí, đưa ra quyết định bên dưới.

Trần Anh Tài bị cách chức.

Quyết định này được đưa ra tạo thành chấn động không nhỏ ở Yên Kinh.

Trần Anh Tài, là một trong mấy người tài giỏi nhất trong đời thứ ba nhà họ Trần, thế mà anh ta giờ lại bị đuổi việc.

Hơn nữa, cả đời không được vào giới quan chức nữa, cách xử phạt này gần như tương đương với phán tử hình với Trần Anh Tài.

“Trần Phong, đồ con hoang, mày cứ đợi đấy cho tao! Tao chưa xong với mày đâu!”.

Trần Anh Tài sau khi nhận được quyết định xử phạt, thì hét lên với gương mặt tím tái, siết chặt nắm đấm, trên gương mặt nhăn nhó ấy tràn ngập thù hận…

Vào buổi tối ba hôm sau, sau khi Anne đang ở khách sạn sang trọng tắm rửa xong, thay bộ đồ ngủ làm bằng tơ lụa, thì nằm trên chiếc giường lớn mềm mại trong phòng ngủ, cầm điện thoại lên gọi cho Trần Phong.

“Phong thân mến, anh đang làm gì thế?”, điện thoại kết nối, Anne hỏi trước.

“Không làm gì, sao thế?”, Trần Phong hỏi.

“Ngày mai, em sẽ theo bố em về Ưng Quốc rồi”.

Anne nói với vẻ mặt không nỡ: “Mấy hôm nay cứ như là mơ vậy, rất muốn không bao giờ tỉnh lại khỏi cơn mơ này”.

“Đây là em chơi đến mức không muốn về nhà”.

Trần Phong cười gượng, anh rất rõ ràng, vì thân phận đặc biệt, Anne rất ít khi được chơi đùa tự do, số lần rời khỏi Ưng Quốc chỉ đếm trên đầu ngón tay, đặc biệt là tám năm trước sau khi suýt chết trong tay phần tử khủng bố, thì ở trong Ưng Quốc cô ấy cũng rất ít khi đi đâu.

“Ừm”, Anne có chút nũng nĩu: “Hay là em đi tìm anh chơi thêm mấy hôm?”.

“Chỉ cần vua cha em cho phép thì không có vấn đề gì”, Trần Phong cười đáp lại, trong lòng hiểu, khả năng này vô cùng nhỏ bé.

Quả nhiên, Anne buồn bực than thở: “Em đã xin với ông rồi, nhưng ông không đồng ý”.

“Vậy thì em ngoan ngoãn về Ưng Quốc đi, đợi có cơ hội thì anh sẽ đi Ưng Quốc tìm em”, Trần Phong cười nói.

“Được rồi. Vua cha nói lần này không gặp được anh ông rất tiếc, đợi anh đi Ưng Quốc thì nhất định phải làm quen hẳn hoi với anh”, Anne nói rất vui vẻ.

Cô lúc này cứ như một cô gái đang yêu, cảm thấy cực kì vui mừng vì người mình thích được phụ huynh công nhận.

Trần Phong có thể cảm nhận được niềm vui của Anne, cũng cảm nhận được phần tình cảm thầm kín đó, nhưng anh vờ như không biết gì cả, cố ý đổi chủ đề, nói linh tinh mà chẳng mấy chốc đã hết 20 phút.

“Phong thân mến, em đợi anh ở Ưng Quốc, không gặp không thôi”.

Hai mươi phút sau, Anne lưu luyến dập máy, sau đó đặt điện thoại sang một chỗ, bước xuống giường, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Thực ra trong lúc giao lưu với Trần Phong mấy hôm nay, cô rất muốn hỏi Trần Phong một vấn đề.

Đó chính là rốt cuộc Trần Phong có từng thích cô không.

Nhưng cuối cùng, cô không hỏi.

Bởi vì Hathaway nói với cô, Trần Phong đã kết hôn rồi.

Hơn nữa vợ Trần Phong cũng rất xinh đẹp không hề kém sắc so với cô.

Lúc này cô hỏi Trần Phong vấn đề này sẽ chỉ khiến Trần Phong khó xử.

Cho nên cô chọn lí trí.

“Nhưng lí trí này còn duy trì được bao lâu đây?”, Anne khẽ khàng lẩm bẩm, sau đó chìm trong mơ màng.

Cùng lúc đó, cách Tử Cấm Thành không xa, trong con ngõ ngưỡng cửa cực cao, phòng vệ nghiêm ngặt, bốn chiếc xe đeo biển đặc biệt đỗ ở cửa nhà họ Trần, trong đó chiếc xe đi đầu treo biển bắt đầu bằng Kinh AV0, còn ba chiếc phía sau thì một chiếc là biển quân đội, hai chiếc là biển cán bộ nhà nước, đều thuộc loại biển mà đi trên đường lớn cảnh sát giao thông không dám chặn.

Trong nội viện của đại viện nhà họ Trần, Trần Bá Dung, Trần Kiến Dũng ở phòng khách, còn Trần Anh Tài thì ngồi ở sofa với vẻ mặt xám xịt.

*Nội viện: có thể nhiều là nhà trong.

*Đại viện: Khu vực có nhiều hộ gia đình, ở đây ý chỉ đại viện có nhiều gia đình con cháu nhà họ Trần cùng ở chung.

Trong phòng khách, không ai nói chuyện, cực kì yên tĩnh, không khí có vẻ vô cùng nặng nề.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play