Một nghìn mét, năm trăm mét, ba trăm mét…

Cuối cùng, trong sự chờ đợi của mọi người, Park Chang Jun cũng lái xe đến gần đích.

Nhờ ánh đèn, anh ta nhìn thấy rõ ràng biểu cảm phiền muộn của các tay đua CL coi anh ta là ông hoàng, anh ta cũng nhìn thấy cảnh các tay đua Hoa Hạ vây quanh Trần Phong, anh ta còn thấy những gương mặt lạ lẫm ở hai bên đường đua, chỉ cảm thấy trên những gương mặt đó tràn ngập mỉa mai!

“Park Chang Jun – vua đua xe đứng hạng hai trên Bảng Xe Đen, hoàn thành trận đua, dùng 32 phút, chậm hơn Trần Phong tám phút, chậm hơn kỉ lục của nguyên vua đua xe Hoa Hạ - Quý Hồng lập được ở trường đua ngầm Côn Sơn ba phút”.

Một lát sau, khi Park Chang Jun lái chiếc Bugatti Veyron màu trắng qua đích, bình luận viên vàng của trường đua ngầm kịp thời công bố thành tích của Park Chang Jun, sau đó hét to: “Chúng ta cùng hoan hô nhiệt liệt nhất chúc mừng Trần Phong của Hoa Hạ thắng trận đua này nào!”.

“Áu”.

“Vua đua xe Trần Phong!”.

Sau khi bình luận viên vàng của trường đua ngầm dứt lời, hiện trường lại lần nữa vang lên tiếng hoan hô, hò hét rung chuyển đất trời.

Âm thanh ấy như tiếng sấm vang dội phía chân trời, mãi không tan đi.

Âm thanh ấy như đáp lại, phản công mạnh mẽ với những tay đua CL kia.

Âm thanh ấy là giống như ma âm đến từ địa ngục, thông qua thân xe đóng kín, truyền vào trong xe, đánh sâu vào tâm trạng của Park Chang Jun.

Trong chiếc Bugatti Veyron màu trắng, sắc mặt Park Chang Jun trắng bệch, cả người run cầm cập, cho nên sau khi đỗ xe ở ven đường đua, không mở cửa xuống xe mà mệt mỏi tựa vào ghế xe.

“Hì, người được gọi là vua đua xe CL không dám đối mặt với thất bại, không cả dám xuống xe!”.

“Chẳng phải lúc trước anh ta gọi chúng ta là đồ hèn sao? Theo tôi thấy, anh ta mới là đồ hèn!”.

“Trước trận đua vênh như chó dại, sau trận đua thì thua như chó chết!”.

Thấy Park Chang Jun không dám xuống xe, dù là tay đua Hoa Hạ hay khán giả ở hiện trường cũng đều bắt đầu cười khẩy.

Hula.

Cùng lúc đó, Lee Dong Chaeng dẫn các tay đua Cl, nhanh chân đi đến chiếc Bugatti Veyron màu trắng kia.

“Phù”.

Thấy Lee Dong Chaeng dẫn người đến, Park Chang Jun hít sâu một hơi, sau đó cật lực điều chỉnh tâm trạng, đẩy mở cửa xe, trong cái nhìn chăm chú với vẻ mặt rối rắm của nhóm tay đua CL, thong thả bước xuống xe.

“Đồ chim ngắn CL, chẳng phải anh rất trâu bò sao? Sao không cả dám xuống xe thế?”.

“Đúng đó, còn nói là càn quét giới đua xe ngầm Hoa Hạ gì chứ, đúng là mất mặt chết! Tôi còn xấu hổ thay anh đấy!”.

Sau khi Park Chang Jun xuống xe, khán giả ở hiện trường nhao nhao hét lên mỉa mai.

Mặc dù Park Chang Jun không hiểu các khán giả đang hét cái gì, nhưng anh ta thấy được từng gương mặt tràn ngập khinh bỉ kia, dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ được ra các khán giả không hét lời hay ho gì.

Tất cả khiến tâm trạng anh ta khó khăn lắm mới điều chỉnh được lại lần nữa xuất hiện dao động dữ dội, chỉ muốn ngay lập tức rời khỏi chỗ này.

“Sư phụ, đừng để ý bọn họ, cứ coi như đám chó dại đang sủa bậy được rồi!”.

Cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của Park Chang Jun, Lee Dong Chaeng vội vàng lên tiếng an ủi.

Không có câu trả lời, đồng tử Park Chang Jun dần phóng to, hơi hoảng loạn bất an nhìn phía trước.

Xoạt, xoạt, xoạt…

Cùng lúc đó, từng ánh mắt đồng thời nhìn về phía trước của Park Chang Jun.

Trong cái nhìn chòng chọc của mọi người, Trần Phong dẫn Vũ Văn Bác và một nhóm tay đua Hoa Hạ đi về phía các tay đua CL như Park Chang Jun.

“Sư phụ, em đã liên lạc với trong nước bảo họ nhanh chóng cử người để hộ tống chúng ta rời khỏi đây rồi!”.

Lee Dong Chaeng nhìn thấy Trần Phong dẫn người đi tới, biết Park Chang Jun đang lo lắng cái gì, lại lần nữa nói: “Với thân phận của anh, cộng thêm sức ép từ trong nước, người Hoa Hạ kia chắc chắn không dám làm gì chúng ta!”.

“Trận đua kết thúc rồi, phải thực hiện lời hứa rồi!”.

Cứ như đáp lại Lee Dong Chaeng, Trần Phong dẫn nhóm Vũ Văn Bác còn chưa tới gần thì đã nói.

Xoạt, xoạt, xoạt…

Sau khi Trần Phong nói, hiện trường vốn đang ồn ào yên tĩnh lại, tất cả mọi người không hẹn mà cùng chuyển mắt khỏi Trần Phong, chuyển sang Park Chang Jun, đợi câu trả lời của Park Chang Jun.

Mà ở phía sau Trần Phong, Vũ Văn Bác cố tình cầm điện thoại, ống kính chĩa vào nhóm Park Chang Jun, chuẩn bị quay clip.

Tất cả chỉ vì cậu ta nhớ rõ, sau khi cậu ta thua Lee Dong Chaeng, có tay đua CL định dùng cách này sỉ nhục cậu ta!

Lúc này, cậu ta dùng chiêu gậy ông đập lưng ông!

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, trong mắt Park Chang Jun ánh lên vẻ bất an, nhưng sau khi nghĩ đến lời Lee Dong Chaeng nói, lại bình tĩnh rất nhanh.

Anh ta không lên tiếng trả lời mà nháy mắt với Lee Dong Chaeng, ra hiệu cho cậu ta ra mặt.

“Trận đua kết thúc, đơn vị thứ ba đương nhiên sẽ chuyển tiền cược vào tài khoản của các anh, không thiếu xu nào!”, Lee Dong Chaeng nói dõng dạc, không hề nhắc đến việc cược mạng.

“Giao hẹn không chỉ là tiền cược một tỉ đô, mà còn cả mạng của hai người các cậu”.

Trần Phong dừng bước, đứng ở chỗ cách hai người Park Chang Jun, Lee Dong Chaeng không đầy hai mét, nói với vẻ mặt bình tĩnh.

“Mạng của hai chúng tôi? Hì, xin lỗi, tôi không biết anh đang nói gì”, Lee Dong Chaeng cười khẩy, chọn giả ngu, hoàn toàn không thừa nhận có việc cược mạng.

“Đù, chim ngắn CL, làm người không được vô sỉ quá!”.

“Các cậu mẹ kiếp rõ ràng trước trận đấu đã nói cược mạng, sao giờ thua cuộc lại không dám nhận?”.

Bên tai vang lên lời Lee Dong Chaeng nói, không đợi Trần Phong lên tiếng, các tay đua Hoa Hạ phía sau anh đã tức tối, ai cũng giậm chân chửi.

“Xem ra các cậu muốn giả ngu, lật lọng?”.

Trần Phong giơ tay lên, ngăn màn mắng chửi tức giận của các tay đua Hoa Hạ, đồng thời cau mày nhìn hai người Park Chang Jun và Lee Dong Chaeng.

Hửm?

Cảm nhận được sự lạnh lẽo lập lòe trong ánh mắt Trần Phong, Park Chang Jun và Lee Dong Chaeng hơi sợ hãi vô cớ, mặc dù bọn họ không biết gì về Trần Phong, nhưng lúc này đây bọn họ cũng hiểu Trần Phong chắc chắn không phải người dễ chọc.

“Anh muốn làm gì?”, Lee Dong Chaeng giấu sự căng thẳng trong lòng rất tốt, không để tâm trạng lo lắng thể hiện ra mặt, mà cố ý giả vờ như bực mình, hét to: “Tôi nhắc nhở anh, Park Chang Jun – sư phụ tôi là thành viên nòng cốt của nhà họ Park, còn nhà họ Park là một trong những gia tộc lớn mạnh nhất CL…”.

“Rồi sao?”.

Trần Phong mỉm cười, anh ngắt lời Lee Dong Chaeng.

“Ặc…”.

Lee Dong Chaeng đầu tiên là ngừng lại một lúc, sau đó cố ý ra vẻ bình tĩnh nói: “Tôi nói với anh những việc này là muốn cảnh cáo anh, tốt nhất anh đừng làm bừa, nếu không thì hậu quả anh tự chịu!”.

“Bốp!”.

Đáp lại Lee Dong Chaeng là một cái tát vang dội.

Cậu ta bị Trần Phong tát cho ngã ra đất!

Trong cái nhìn chòng chọc của mọi người, tát một cái, tốc độ nhanh như chớp, Lee Dong Chaeng không kịp phản ứng gì.

Cái tát này, mặc dù Trần Phong không dùng nội kình, hơn nữa cố tình khống chế sức, nhưng cũng không phải là thứ mà Lee Dong Chaeng có thể chịu được. Cậu ta không những bị đánh ngã ra đất, mà xương gò má bên mặt trái cũng bị vỡ, máu thịt lẫn lộn, rất đáng sợ.

Ngoài ra, hai mắt cậu ta tối sầm, tai ù lên, bị đánh đần cả người, nằm đơ ra đất, cả người như bị điện giật, không ngừng co quắp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play