“Phụt! Phụt! Phụt! Phụt!”.

Đầu bốn tay súng bắn tỉa liên tiếp bị đạn bắn xuyên qua, máu tươi nóng hổi hòa lẫn với óc màu trắng, bắn đầy cabin.

Sau đó, xác của bốn tay súng bắn tỉa ngã rầm xuống sàn cabin, trong đó một khẩu súng bắn tỉa của một người rơi từ cửa sổ xuống, rơi xuống đất.

Tất cả trông thì phức tạp, thực ra chỉ xảy ra trong nháy mắt, vì thế dù là 10 nhẫn giả dưới vòng đu quay hay các anh tài của Daito phân bố ở các ngóc ngách của công viên giải trí, thậm chí là Mitsui Gessen và Chiba Yoshimasa còn chưa bừng tỉnh khỏi trạng thái sững sờ.

Khoảnh khắc này, họ đều là đần thối mặt!

Có vẻ đến tận lúc này họ vẫn không thể chấp nhận việc Trần Phong thần không biết quỷ không hay đến nước R thế này, hơn nữa đã tìm tới đây, trực tiếp chiến đấu!

Người sửng sốt không chỉ có họ mà còn có Lâm Uyển Thu.

Lâm Uyển Thu bị trói trong cabin trên đỉnh vòng đu quay, miệng bị nhét vải, không thể nói chuyện, nhưng cô có thể nghe được âm thanh bên ngoài, cũng có thể nhìn rõ mọi thứ bên ngoài.

Cô nghe thấy tiếng súng đinh tai nhức óc, cũng nhìn thấy các tay súng bắn tỉa ở trong hai cabin bị bắn vỡ đầu, ngã vào vũng máu hết.

“Là anh Trần Phong sao?”.

Gần như là ngay lập tức, Lâm Uyển Thu đã nghĩ đến tên Trần Phong.

Ngoài Trần Phong ra cũng sẽ không có ai có thể đến cứu cô lúc này.

Tất cả khiến lòng Lâm Uyển Thu rung động, cô vô thức muốn đứng dậy, nhưng vì bị trói nên không thể cử động được.

Khoảnh khắc này cô cật lực giãy dụa, muốn thoát khỏi sự trói buộc của dây thừng, nhưng kết quả lại công cốc, đồng thời cô dùng lưỡi định đẩy khăn trong miệng ra, cũng không làm được.

Cô muốn hét lên nhắc nhở Trần Phong, nhưng chỉ có thể phát ra tiếng “ưm ưm”.

“Anh Trần Phong, anh đừng có chuyện gì nhé!”.

Lâm Uyển Thu sốt ruột đến mức mắt đỏ ngầu, nước mắt nhạt nhòa nơi hốc mắt, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện trong lòng.

Cô không biết tại sao mình bị bắt đến đây, nhưng cô biết một việc, đó chính là trong công viên giải trí này có cả trăm sát thủ.

Những sát thủ này lúc này đang mai phục Trần Phong!

“Trần Phong… của Hoa Hạ đến rồi…”.

Cùng lúc đó 10 nhẫn giả quanh vòng đu quanh như vừa tỉnh khỏi cơn mê, một nhẫn giả trong số đó ngay lập tức tiến hành báo cáo bằng bộ đàm, trong giọng nói mang theo nỗi sợ hãi không hề che giấu.

Là thành viên của Nhẫn Đường, anh ta biết rõ, gia tộc Miyamoto đã liên kết với các sân bay lớn, liên tục giám sát tin tức người Hoa Hạ đến nước R, nhưng còn chưa đợi được tin Trần Phong đến nước R thì Trần Phong đã xuất hiện, nhoáng cái đã xử đẹp bốn sát thủ của tổ chức Daito!

Việc này… sao có thể không khiến anh ta sợ hãi chứ?

“Pằng!”.

Ngay sau đó, không đợi nhẫn giả đó nói xong phần tiếp theo, tiếng súng lại vang lên.

Trong màn đêm, Trần Phong dựa vào thính lực xuất chúng, phán đoán nơi ẩn thân của nhẫn giả vừa nói chuyện kia, sau đó ngay lập tức chuyển họng súng, quyết đoán bóp cò, đạn gào thét bắn ra, bắn chuẩn vào đầu của nhẫn giả kia.

Một phát vỡ đầu!

Trần Phong vẫn chỉ dùng một phát súng đã bắn vỡ đầu nhẫn giả kia như giết chết bốn sát thủ của tổ chức Daito.

Cảnh này khiến chín nhẫn giả còn lại của Nhẫn Đường sợ đến mức bò ra đến, không dám động đậy, đồng thời cũng không dám lên tiếng, sợ sẽ bước vào vết xe đổ của nhẫn giả kia.

“Chuyện… chuyện gì thế?”.

Cùng lúc đó, trong bộ đàm lại lần nữa vang lên giọng nói của Mitsui Gessen, ông ta đã định thần lại từ trong kinh ngạc, chấp nhận sự thực Trần Phong đã đến đây, bắt đầu hỏi.

Không có câu trả lời, chín nhẫn giả của Nhẫn Đường ngậm miệng còn chặt hơn cả chân của gái trinh, họ sợ vừa mở miệng thì sẽ làm lộ chỗ ẩn náu!

“Báo cáo, tiếng súng truyền ra từ chỗ vòng đu quay, chúng tôi không biết tình hình cụ thể!”.

“Sama, chúng tôi đang nhanh chóng đuổi tới vòng đu quay!”.

Chín nhẫn giả sợ bại lộ chỗ ẩn náu, không dám trả lời, anh tài của Daito phụ trách canh gác, tuần tra thì vừa trả lời vừa nhanh chóng chạy đến vòng đu quay.

Theo kế hoạch, một khi Trần Phong xuất hiện thì họ phải ngay lập tức tập trung tại vòng đu quay, sau đó kết hợp với nhẫn giả của Nhẫn Đường gần vòng đu quay ngăn cản Trần Phong.

Bên tai vang lên lời đáp của những anh tài của Daito kia, Trần Phong xách súng, khom lưng như mèo, nhanh chóng biến mất khỏi chỗ cũ, lại lần nữa hòa vào màn đêm.

“Mẹ nó, Sazaki Uni, nói cho tôi biết hiện trường có chuyện gì?”.

Trong tòa nhà ba tầng, Mitsui Gessen sầm mặt, hét với điện thoại không dây.

Sazaki Uni trong miệng ông ta là thủ lĩnh của mười nhẫn giả kia, phụ trách dẫn đầu chín nhẫn giả còn lại ngăn chặn Trần Phong.

“Sama, Trần Phong Hoa Hạ đã đột nhập đến gần vòng đu quay, đầu tiên là giết chết bốn sát thủ của tổ chức Daito, sau đó lại xử một anh em của Nhẫn Đường chúng tôi”.

Sazaki Uni cách chỗ Trần Phong xa nhất, sau khi hắn bò ra đất thì ngay lập tức tìm một cái cây để che cơ thể, tránh bị Trần Phong bắn, sau đó báo cáo với Panasonic Tomohisa.

“Cái… cái gì?”.

Lần này, không đợi Mitsui Gessen lên tiếng, Chiba Yoshimasa ở bên cạnh đã vô thức hỏi lại: “Cậu nói là cậu ta đã giết bốn sát thủ của tổ chức Daito của chúng ta?”.

“Đúng vậy, ngài Chiba Yoshimasa, cậu ta chỉ nổ bốn phát súng đã giết chết bốn sát thủ Daito của chúng ta…”, Sazaki Uni nói đúng sự thật, trong lòng hơi sợ hãi.

Là trung nhẫn của Nhẫn Đường, hắn cũng từng học cách dùng súng, cũng đã thấy sát thủ bắn súng điệu nghệ, nhưng hắn thực sự không thể tưởng tượng được, Trần Phong làm thế nào có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy bắn chết bốn tay súng bắn tỉa!

Thậm chí, nếu không phải tận mắt chứng kiến thì hắn thà tin nước R là một đất nước trong sáng cũng không muốn tin tất cả những việc này!

“Đây… việc này sao có thể chứ? Chẳng lẽ người của ta ngu đến mức đứng cho cậu ta bắn sao?”.

Không chỉ Sazaki Uni, mà Chiba Yoshimasa cũng không thể tin nổi, để tránh việc bốn tay súng bắn tỉa ở trong một cabin dễ bị diệt cả ổ, ông ta đã cố tình phân bốn tay súng bắn tỉa vào hai cabin, mà Trần Phong chỉ nổ bốn phát súng đã giết bốn tay súng bắn tỉa, việc này đã vượt xa tưởng tượng của ông ta.

“Cậu ta mạo nhận người của chúng ta nói chuyện, thu hút sự chú ý của mọi người, sau đó nhân lúc thuộc hạ của cậu đứng dậy, liên tục bắn bốn phát, giữa chừng dừng lại khoảng một giây”.

Chiba Yoshimasa nói, như giải đáp thắc mắc cho Mitsui Gessen, càng giống như miêu tả lại cảnh vừa nãy, giọng điệu hơi nghiêm trọng.

“Mẹ nó, cậu ta là tay súng thần sao?”.

Bên tai vang lên câu trả lời của Chiba Yoshimasa, Mitsui Gessen không nhịn được mắng một câu.

Là đại sư võ học, ông ta không phải không biết trong một thời gian ngắn liên tục bắn bốn mục tiêu ở hai hướng khác nhau khó thế nào, ông ta biết.

Nhưng mà…

“Pằng, pằng, pằng, pằng, pằng …”.

Trả lời Mitsui Gessen là một loạt tiếng súng dày đặc, năm tiếng súng truyền qua điện thoại không dây, bang lên bên tai Mitsui Gessen một cách chính xác.

“Lại làm sao?”, Mitsui Gessen vô thức hỏi.

“Mit… Mitsui sama, tôi thấy cậu ta rồi! Cậu ta ở hướng Đông Bắc, vừa nãy đã giết năm người anh em trong tổ 9…”.

Trong lùm cây ở phía Đông Bắc công viên giải trí, một anh tài của Daito ở tổ 8 ngồi dưới đất nói.

“Pằng!”.

Song…

Không đợi hắn nói hết phần sau, một viên đạn đã xuyên qua đầu hắn, kết thúc tính mạng của hắn, khiến giọng hắn đột ngột ngưng bặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play