Đợi đến khi Trần Phong đến trước mặt, tim Vũ Văn Bác có một khoảnh khắc đã ngừng đập luôn!

Sau đó, cả người cứng đờ, hai chân nhũn ra.

Sợ hãi, bất an…

Còn cả sự khó hiểu sâu sắc!

“Anh Bưu, rốt cuộc là có chuyện gì?”.

Cuối cùng, Vũ Văn Bác cũng không chịu nổi, cậu ta cố dằn sự bất an trong lòng lại, gào thét hỏi.

Nhưng Vương Bưu vẫn không trả lời cậu ta.

Vương Bưu lúc này không dám đáp lại!

Hắn sợ mình nói sai một câu thì sẽ khiến Trần Phong tức giận, rồi mất luôn cái mạng nhỏ.

Ngay lúc này, chỉ có im lặng mới là lựa chọn tốt nhất!

“Anh họ, anh nói gì đi!”.

Ở phía sau, Vương Thao cũng tràn ngập bất an cất tiếng.

Cậu ta không hiểu nổi tại sao sự việc lại thành cục diện thế này, Vương Bưu đã mang ba khẩu súng đi đó.

Là ba khẩu súng lục súng thật đạn thật!

Không phải là ba khẩu súng đồ chơi!

Thế mà tay Vương Bưu lại bị gãy.

Hơn nữa bây giờ còn chẳng dám nói câu nào!

“Sao anh làm được?”.

Lúc này, Vũ Văn Bác lại khàn giọng nói với Trần Phong, mặc dù sự thực trước mặt khó chấp nhận thế nào thì cậu ta cũng phải chấp nhận.

Vương Bưu đúng là thất bại rồi!

Hơn nữa còn trong tình trạng bắt Trần Phong trước, trong tay có ba khẩu súng!

Trần Phong hờ hững cười, không trả lời vấn đề của Vũ Văn Bác, mà lại tiến lên trước một bước!

“Anh… anh muốn làm gì?!”.

Một bước này ngay lập tức khiến Vũ Văn Bác hoảng loạn.

“Tôi nói cho anh biết, bố tôi là Vũ Văn Thành Anh, ông ấy là chủ tịch của Tập đoàn Thành Anh, tài sản cả trăm tỉ, ở cả hai giới xã hội đen và chính đạo Trung Hải cũng không có mấy người dám lên mặt với ông ấy, nếu anh dám động vào một ngón tay của tôi thì bố tôi chắc chắn sẽ không tha cho anh!”.

“Thế à?”, Trần Phong nhếch mép khinh bỉ, Vũ Văn Thành Anh, nghe có vẻ rất trâu bò, nhưng anh có phải chưa từng đè đầu người như Vũ Văn Thành Anh đâu.

“Đúng, đúng, đúng! Bố tôi rất lợi hại đấy”, thấy Trần Phong có vẻ bị dọa rồi, Vũ Văn Bác vội vàng gật đầu như gà mổ thóc.

“Người anh em, có gì từ từ nói, đừng động thủ, giữa chúng ta có chút hiểu nhầm, nhưng hiểu nhầm này vẫn chưa đến mức không thể xóa bỏ…”, Vũ Văn Bác giải thích, cố gắng khiến tâm trạng mình bình tĩnh lại, xét từ tình hình hiện tại thì thân thủ của Trần Phong đã mạnh đến mức khó tin.

Đến cả sát thủ có súng cũng bó tay với anh, việc này chỉ có thể chứng minh một vấn đề, Trần Phong là võ sĩ trong lời đồn!

Liên quan đến võ sĩ thì không phải là việc cậu ta có thể giải quyết được, phải xem Vũ Văn Thành Anh.

“Cậu nói đúng, hiểu nhầm của chúng ta vẫn chưa đến mức không thể xóa bỏ”, Trần Phong đột nhiên thu hồi khí thế trên người, thực ra trước khi đến anh đã không định làm gì Vũ Văn Bác rồi.

Không phải anh sợ Vũ Văn Bác.

Mà là vì Vũ Văn Bác không đắc tội gì với anh, nếu cố nói có đắc tội thì đó chính là Vũ Văn Bác đã làm hỏng chiếc xe anh mới mua, còn về sát thủ mà Vũ Văn Bác thuê sau đó thì lại càng chẳng tạo thành ảnh hưởng gì với anh hết.

Bảo anh giết Vũ Văn Bác hoặc khiến Vũ Văn Bác tàn phế vì việc này, thế thì quá tàn ác.

Chỉ có điều vẫn phải cho cậu ta một bài học.

“Xe của bọn tôi là do cậu làm hỏng đúng không?”, Trần Phong hờ hững hỏi.

“Là… là tôi làm hỏng”, bị Trần Phong hỏi đến vấn đề này, trên trán Vũ Văn Bác ngay lập tức toát mồ hôi, đồng thời trong lòng cũng hối hận vô cùng, mọi vấn đề hôm nay đều do cậu ta khinh thường người khác.

Lần đầu tiên gặp, Trần Phong lái một chiếc Audi A6, nên cậu ta đã có ý định chiếm chỗ để xe của Trần Phong, kết quả là không những không chiếm được, mà còn bị Trần Phong vả cho mấy cái.

Sau khi bị Trần Phong vả xong, nếu cậu ta thức thời chút thì không sẽ không so đo với Trần Phong, sự việc cũng có thể cho qua luôn như vậy, nhưng cậu ta lại bị hận thù che mờ lí trí, lại đập xe Trần Phong ngay tại chỗ.

Không những đập xe Trần Phong, cậu ta còn thuê sát thủ dẫn Trần Phong đến đây.

Có thể nói, mọi việc đều do cậu ta tự làm tự chịu.

“Anh này, tôi… tôi sai rồi, tôi xin lỗi anh, xin lỗi! Tôi không nên có mắt mà không thấy Thái Sơn! Tôi không nên khinh thường người khác!”.

“Bốp!”.

Nói rồi, Vũ Văn Bác bèn tát vào mặt mình một cái.

Cảnh này khiến bọn Vương Thao và Lưu Điềm ở phía sau hết cả hồn, họ chưa bao giờ thấy Vũ Văn Bác hống hách, vênh váo ở Trung Hải lại khúm na khúm núm với người ta thế này.

Thấy Vũ Văn Bác còn định tự tát mấy cái, Trần Phong hờ hững nói: “Được rồi, không cần giả vờ giả vịt trước mặt tôi. Tôi đến đây không phải để nhìn cậu giả vờ giả vịt”.

Nghe thấy thế, Vũ Văn Bác ngay lập tức dừng động tác trong tay lại.

“Anh này, ý anh là…”, Vũ Văn Bác chuyển ánh mắt ướm hỏi sang Trần Phong, vừa nãy, lúc Trần Phong xuất hiện, cậu ta còn tưởng Trần Phong muốn giết cậu ta, nhưng giờ xem ra Trần Phong có mục đích khác.

“Chiếc xe kia của tôi không thể cứ để cậu đập hỏng vậy chứ?”, Trần Phong thản nhiên nói.

Vũ Văn Bác hiểu ra, sau đó vội vàng nói: “Anh này, giờ tôi sẽ sai người đi lấy chiếc xe mới cho anh luôn”.

“Ngoài ra, để bày tỏ sự hối lỗi của tôi với anh, chiếc Lamborghini kia của tôi từ giờ trở đi sẽ là của anh”.

Vũ Văn Bác nói rồi bèn cầm chìa khóa ở trên bàn lên, lễ phép đưa đến trước mặt Trần Phong.

Trần Phong thản nhiên cười: “Lý Nhạc”.

“Sao vậy anh Phong?”, Lý Nhạc hoàn hồn, cứ như vừa tỉnh mộng, đi đến trước mặt Trần Phong.

“Biết lái Lamborghini không?”, Trần Phong cười hỏi.

Nghe thấy câu hỏi này của Trần Phong, Lý Nhạc đầu tiên là sửng sốt, sau đó mặt mày hưng phấn gật mạnh đầu: “Biết!”.

Chiếc Lamborghini kia của Vũ Văn Bác là bản giới hạn đẳng cấp trong nước đó, giá hơn mười triệu.

“Biết thì cầm chìa khóa đi, từ giờ trở đi, chiếc Lamborghini của cậu ta chính là của cậu”, Trần Phong bình tĩnh nói, chiếc Lamborghini này của Vũ Văn Bác vừa là bồi thường cho cái tát mà Lý Nhạc chịu hôm nay, vừa là phần thưởng cho việc Lý Nhạc theo anh bao lâu nay.

Lý Nhạc nghe vậy thì ngay lập tức bàng hoàng: “Anh Phong, thế… thế không được, đắt quá…”.

“Không lái thì đập đi”, Trần Phong hờ hững nói một câu.

Nghe thấy lời này, mắt Vũ Văn Bác bất giác trợn trừng, dường như hơi không dám tin Trần Phong sẽ nói ra lời như vậy, đó là Lamborghini hơn mười triệu đấy, anh nói đập là đập? Dù tặng cho người ta nhưng người ta không lấy thì anh cũng có thể bán lại mà.

“Đập?”.

Khóe môi Lý Nhạc giật điên cuồng, nếu là người khác nói vậy, cậu ta sẽ không nghi ngờ việc người đó đang chém gió, nhưng lời này được nói ra từ miệng Trần Phong, cậu ta chẳng thể nào nghi ngờ nổi.

Nếu hôm nay cậu ta không nhận chiếc Lamborghini này, Trần Phong chắc chắn sẽ đập xe ngay tại chỗ.

“Được, anh Phong, xe này em lái vậy!".

Cuối cùng, Lý Nhạc vẫn hít sâu một hơi, rồi nhận chìa khóa xe trong tay Vũ Văn Bác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play