“Anh Thao!”.

Thấy Vương Thao bị khống chế, hai người đứng sau Vương Thao ngay lập tức kinh ngạc, không cần nghĩ đã vội vàng vung nắm đấm vào Trần Phong.

Trần Phong cười khẩy một tiếng, bàn tay đang nắm chặt nắm đấm của Vương Thao thuận thế vặn một cái, sau đó nhấc Vương Thao lên bằng một tay.

Tiếp đó, nhẹ nhàng quẳng Vương Thao về phía trước như vứt rác, đập vào mặt hai người đang xông đến.

Sau hai tiếng kêu thảm thiết, hai người bị đánh bay, ngã mạnh xuống đất.

Mọi việc nói thì dài, nhưng thực tế, từ lúc Vương Thao ra tay đến lúc ba người gục, cả quá trình còn chưa đến năm giây!

Mặt Vũ Văn Bác ngập vẻ bàng hoàng, lúc nhìn thấy Trần Phong đi đến với vẻ mặt lạnh tanh, phản ứng đầu tiên của Vũ Văn Bác là lùi lại.

Vừa lùi cậu ta còn vừa sợ hãi nhìn Trần Phong gào thét:

“Anh… anh làm gì thế? Anh… anh đừng qua đây!”.

Trần Phong bật cười thành tiếng: “Gan cậu bé thế à?”.

Vừa nói xong, thì Vũ Văn Bác ngay lập tức đỏ bừng mặt, vừa xấu hổ vừa bực mình, gan cậu ta thực ra không tính là nhỏ, thậm chí có thể nói là rất to, vì có nhà họ Vũ Văn chống lưng, ở vùng đất nhỏ như Trung Hải này, đúng là chẳng mấy người khiến người ta sợ được thật.

Nhưng Trần Phong hôm nay cậu ta gặp phải lại hoàn toàn không như bình thường!

Người bình thường dù có mâu thuẫn với cậu ta thì khi thấy chiếc Lamborghini bản giới hạn giá gần chục triệu của cậu ta thì cũng sẽ suy nghĩ một lúc thân phận của cậu ta rồi mới động thủ.

Nhưng Trần Phong lại cứ như hoàn toàn không thấy chiếc Lamborghini của cậu ta.

Nói động thủ là động thủ.

Không hề có dự báo gì hết!

Có thể nói đã khiến cậu ta trở tay không kịp.

Cứ tưởng, sự xuất hiện của ba người Vương Thao sẽ lấy lại thể diện cho cậu ta, nhưng không ngờ, Vương Thao bình thường cũng có chút danh tiếng trong giới đến trước mặt Trần Phong lại như một tờ giấy, không đỡ nổi một chiêu của Trần Phong.

Thế là sao?

“Bố tôi là Vũ Văn Thành Anh!”.

Thấy Trần Phong lại bước lên một bước, phòng tuyến cuối cùng trong lòng Vũ Văn Bác cuối cùng cũng vỡ vụn, cậu ta gần như là gào thét rách cả họng ra câu này.

Ngày xưa, dù có mâu thuẫn với ai, thì cậu ta cũng sẽ không nói ra lời kiểu như bố mình là Vũ Văn Thành Anh, vì nói ra rồi thì rất mất giá, đặc biệt là với đại thiếu gia đẳng cấp ở Trung Hải như cậu ta.

Suốt ngày mang tên bố mình là một hành vi rất mất mặt.

Nhưng lúc này, cậu ta lại không để ý được cái khác, cậu ta sợ không báo tên Vũ Văn Thành Anh, thì mình sẽ không có cơ hội nói nữa!

“Vũ Văn Thành Anh?”, Trần Phong nhếch mép khinh bỉ.

“Đúng, đúng, đúng! Vũ Văn Thành Anh! Bố tôi là Vũ Văn Thành Anh! Bất động sản Văn Anh chính là của nhà tôi!”, thấy Trần Phong có vẻ bị cái tên Vũ Văn Thành Anh dọa, vẻ mặt Vũ Văn Bác ngay lập tức tươi tắn.

Nhưng vẻ tươi vui này không được mấy giây thì lại nghe thấy Trần Phong cười nói: “Ngại quá, tôi không biết Vũ Văn Thành Anh gì hết”.

“Không biết Vũ Văn Thành Anh?!”.

Vũ Văn Bác đầu tiên là sửng sốt, sau đó cả gương mặt là vẻ không thể tin nổi, ở vùng đất nhỏ như Trung Hải còn có người không biết bố mình, Vũ Văn Thành Anh?

Không biết Vũ Văn Thành Anh cũng được, nhưng Bất động sản Văn Anh cũng phải từng nghe chứ?

Có thể tham gia tiệc sinh nhật của Sở Thanh Từ, chứng tỏ Trần Phong cũng có địa vị nhất định ở Trung Hải, nếu đã có địa vị thì sao lại không biết ông trùm bất động sản Trung Hải – Vũ Văn Thành Anh?

“Người anh em… lời tôi nói vừa nãy anh không nghe thấy à?”, Vũ Văn Bác còn muốn giải thích thêm mấy câu, nhưng đã bị Trần Phong lạnh lùng ngắt lời.

“Xin lỗi cậu ấy!”, Trần Phong nhìn Lý Nhạc một cái, hôm nay đừng nói Vũ Văn Bác là con trai của Vũ Văn Thành Anh, cậu ta có là con ông trời thì cậu ta cũng phải xin lỗi Lý Nhạc, đây chính là thái độ của Trần Phong!

“Anh Phong, hay là bỏ qua đi…”, lúc Vũ Văn Bác còn đang đắn đo, Lý Nhạc lại nói khẽ, Trần Phong không biết Vũ Văn Thành Anh, nhưng cậu ta thì biết, Bất động sản Văn Anh là một trong ba công ty bất động sản lớn nhất Trung Hải, chính là công ty Vũ Văn Thành Anh kiểm soát cổ phần.

Tài sản cụ thể của Vũ Văn Thành Anh cậu ta không rõ, nhưng tính sơ thì cũng phải bảy, tám mươi tỉ. Nếu Vũ Văn Bác thực sự là con trai của Vũ Văn Thành Anh thì cái tát này của cậu ta chỉ có thể chịu vậy thôi, thậm chí cậu ta còn phải cầu nguyện, sau này Vũ Văn Bác không gây sự với cậu ta.

Thấy Lý Nhạc lộ vẻ sợ hãi, Vũ Văn Bác ngay lập tức đắc ý, Trần Phong không biết Vũ Văn Thành Anh, nhưng Lý Nhạc thì biết Vũ Văn Thành Anh.

Đúng lúc Vũ Văn Bác tưởng Trần Phong sẽ thức thời chút, thì Trần Phong lại lạnh lùng nói: “Không bỏ qua được!”.

“Lý Nhạc, tôi hỏi cậu một câu, hôm nay cậu ta tát cậu một cái, cậu nhịn rồi. Ngày mai nếu cậu ta giết cậu thì cậu có nhịn không?!”.

“Em…”, bị Trần Phong lạnh lùng nhìn, Lý Nhạc chợt cứng họng, nhưng trong lòng lại bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ vấn đề của Trần Phong.

Nếu hôm nay Vũ Văn Bác tát cậu ta một cái, cậu ta sợ hãi, vậy lần sau, lại gặp phải Vũ Văn Bác, nếu Vũ Văn Bác sỉ nhục cậu ta thì rất có thể cậu ta lại tiếp tục nhẫn nhịn.

Mà cậu ta càng nhịn thì Vũ Văn Bác càng được nước lấn tới, thậm chí một ngày nào đó, Vũ Văn Bác sẽ giết cậu ta thật cũng nên.

“Em hiểu rồi, anh Phong!”, Lý Nhạc cắn chặt răng, sâu trong mắt ánh lên vẻ hung dữ, cậu ta không được hèn!

Ít nhất là hôm nay cậu ta không được hèn!

“Bốp!”.

Đúng lúc Vũ Văn Bác còn đang nghĩ Lý Nhạc rốt cuộc hiểu cái gì, thì một cái tát bất ngờ quăng lên mặt cậu ta.

Mặt Vũ Văn Bác ngay lập tức bỏng rát, trong lòng thì càng kinh ngạc hơn.

Người vừa nãy tát cậu ta là Lý Nhạc!

Sao cậu ta dám?

“Bốp!”.

Không đợi Vũ Văn Bác nghĩ xem Lý Nhạc lấy đâu ra dũng khí thì Lý Nhạc đã giơ tay lên, lại một cái tát mạnh nữa rơi xuống mặt Vũ Văn Bác.

Cái tát này đánh cho Vũ Văn Bác ngã lăn ra đất.

“Đm mày, còn vênh không?”, Lý Nhạc nhổ một ngụm nước bọt vào vào Vũ Văn Bác, hậu quả tát Vũ Văn Bác hai cái cậu ta không biết, điều duy nhất cậu ta biết là hai cái tát này mẹ kiếp, đúng là sướng thật!

Khi Vũ Văn Bác cướp chỗ để xe của cậu ta lúc trước, sau khi xuống xe thì lại vô duyên vô cớ tát cậu ta, chắc là không ngờ được sẽ xảy ra cảnh tượng hiện tại nhỉ?

Vũ Văn Bác bị Lý Nhạc tát ngã ra đất lộ vẻ bất ngờ, cậu ta đúng là không ngờ Lý Nhạc dám tát cậu ta.

Trần Phong tát cậu ta, cậu ta có thể chấp nhận, vì cậu ta không nhìn thấu quyền thế của Trần Phong.

Nhưng Lý Nhạc rõ ràng chỉ là một nhân viên công sở ở thành thị bình thường, chính là kẻ nghèo hèn vừa nhìn đã biết chẳng có gia thế gì, nó có tư cách gì mà dám tát mình?

Vũ Văn Bác sững sờ hoàn toàn.

“Sướng không?”, Trần Phong cười, Lý Nhạc cuối cùng cũng không khiến anh thất vọng, nếu hôm nay Lý Nhạc vì sợ thân phận của Vũ Văn Bác mà không dám xuống tay với Vũ Văn Bác, vậy cả đời này Lý Nhạc cũng sẽ không tiếp xúc được với người có thân phận thực sự.

“Sướng!”, Lý Nhạc phá lên cười ha ha, trước hôm nay, cậu ta chưa từng nghĩ có một ngày cậu ta sẽ tát con nhà giàu như Vũ Văn Bác hai cái.

“Nhớ kĩ cảm giác này”, Trần Phong mỉm cười, sau hôm nay Lý Nhạc mới tính là có tư cách tiếp xúc với tầng lớp như anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play