Lời nói chối tai của Lâm Lan ngay lập tức khiến Lâm Nguyệt cảm thấy mặt mình bỏng rát, nếu là trước đây, Lâm Lan dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với bà ta thì bà ta chắc chắn sẽ tát cho Lâm Lan hai cái ngay tại chỗ, nhưng bây giờ…

Bà ta còn chẳng dám nói nặng lời với Lâm Lan câu nào chứ đừng nói là tát Lâm Lan hai cái.

Lúc Lâm Nguyệt đang vô cùng khó xử nghĩ phải tiếp tục xin Hạ Mộng Dao thế nào thì Hạ Mộng Dao lại nhìn Lâm Nguyệt với vẻ lạnh tanh, hờ hững nói: “Được rồi, già về đi”.

“Về?”.

Sắc mặt Lâm Nguyệt cứng đờ, vẻ mặt đau khổ, về là sao? Hạ Mộng Dao đang hạ lệnh đuổi khách?

“Việc khách sạn, cháu sẽ giải quyết giúp già”, dường như biết trong lòng Lâm Nguyệt đang nghĩ gì, Hạ Mộng Dao lại bổ sung một câu.

Sau khi nghe thấy lời này của Hạ Mộng Dao, sắc mặt Lâm Nguyệt ngay lập tức mừng như điên.

“Cảm ơn cháu, Mộng Dao! Cảm ơn cháu!”.

“Không cần”, thái độ của Hạ Mộng Dao vẫn lạnh nhạt như cũ, đưa ra quyết định như vậy không phải vì thương hại Lâm Nguyệt mà là cô không muốn tiếp tục dây dưa với Lâm Nguyệt nữa.

Đương nhiên, nếu sau việc lần này, Lâm Nguyệt còn không rút ra bài học, tiếp tục sinh sự thì lần sau cô sẽ không nhân từ nương tay nữa.

Sau khi Phương Nhã tiễn Lâm Nguyệt đi, Lâm Lan lại bắt đầu lo âu.

“Mộng Dao, con và thằng vô dụng kia… vẫn liên lạc?”, Lâm Lan không nhịn được hỏi ra nghi vấn trong lòng mình, từ trong lời Lâm Nguyệt nói lúc này không khó để biết, gần như là bà ta buổi sáng vừa đến công ty sinh sự xong thì buổi chiếu khách sạn của Đường Diệu Tông đã bị niêm phong rồi.

Phản ứng của Trần Phong không thể nói là không nhanh.

Vậy vấn đề là sao phản ứng của Trần Phong lại nhanh vậy? Có phải Hạ Mộng Dao đã nói với nó việc Lâm Nguyệt đến gây sự không?

“Không”, Hạ Mộng Dao lắc đầu.

“Không?”, Lâm Lan vẫn nghi ngờ: “Không thì sao thằng vô dụng đó lại biết việc của con và già hai con?”.

“Vấn đề của mẹ nhiều quá rồi”, Hạ Mộng Dao bình tĩnh nhìn Lâm Lan một cái, Trần Phong có thể phản ứng nhanh vậy rất bình thường, vì anh ở công ty.

Thái độ lạnh nhạt của Hạ Mộng Dao khiến Lâm Lan cứng họng, Lâm Lan lúc này phải thức thời mà ngậm miệng, nhưng vừa nghĩ đến cảnh Hạ Mộng Dao và Trần Phong nối lại tình xưa là Lâm Lan lại không nhịn được nói:

- Ừm… con gái, con đừng trách mẹ lắm chuyện, con đã li hôn với thằng vô dụng kia rồi, hơn nữa thân phận hiện giờ của con còn là tổng giám đốc Tập đoàn Khang Mỹ, ngày trước thằng vô dụng kia đã không xứng với con, giờ nó càng không xứng xách giày cho con…

“Vô dụng?”, không đợi Lâm Lan nói xong, Hạ Mộng Dao đột nhiên cười khẩy, ngắt lời Lâm Lan: “Mẹ, nếu con nói với mẹ, mọi thứ con có hôm nay đều là thằng vô dụng trong miệng mẹ cho, mẹ sẽ nghĩ sao?”.

“Thằng vô dụng kia cho?”, Lâm Lan đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhìn Hạ Mộng Dao với sắc mặt quái dị: “Con gái, con nói linh tinh gì thế? Con không bị ấm đầu chứ? Mọi thứ con có hôm nay sao có thể là thằng vô dụng kia cho được? Thằng vô dụng kia ngoài việc làm con mất mặt ra thì nó còn làm được gì chứ?”.

“Con biết mẹ không tin, nhưng con có thể nói rõ ràng với mẹ, mọi thứ con có ngày hôm nay chính là Trần Phong cho, kể cả cái ghế tổng giám đốc con ngồi hiện tại”, Hạ Mộng Dao bình tĩnh nói, từ đầu tới cuối, Lâm Lan đều không tin Trần Phong là người đàn ông vô cùng quyền lực.

Trong mắt Lâm Lan, Trần Phong vĩnh viễn là đồ vô dụng chỉ biết đi giao hàng.

“Không thể nào! Thằng vô dụng kia sao lại có quyền thế lớn đến vậy?”.

Lâm Lan hơi miệng hùm gan sứa, mặc dù ngoài miệng nói không thể, nhưng trong lòng bà ta lúc này lại bất giác nghi ngờ.

Điều Hạ Mộng Dao nói không giống phải giả!

Kết hợp với việc khách sạn của Đường Diệu Tông bị niêm phong…

Lâm Lan không dám nghĩ tiếp nữa, thực ra bao lâu nay, trong lòng bà ta vẫn có một giọng nói, đó chính là Trần Phong trông có vẻ vô dụng rất có thể có gia thế khác.

Có âm thành này đương nhiên là vì những dấu vết mà Trần Phong để lộ.

Koenigsegg trị giá hai mươi triệu, còn cả thái độ lễ phép của Thẩm Hồng Xương…

Mọi thứ nếu nghĩ kĩ thì sẽ nhận ra vấn đề.

Nhưng Lâm Lan không nghĩ kĩ!

Mỗi lần khi định nghĩ kĩ thì trong lòng lại có một âm thanh nói với bà ta, thằng vô dụng này không thể có quyền thế gì lớn hết, nếu nó có quyền thế gì thật thì nó sẽ không ở rể nhà họ Hạ, sẽ không ở nhà họ Hạ chịu nhục ba năm.

Lần nào, Lâm Lan cũng thuyết phục bản thân như vậy, dù có điểm đáng ngờ cũng sẽ bị bà ta tự động lờ đi.

Nhưng giờ…

“Mẹ, có lúc mẹ ngốc thật”, Hạ Mộng Dao đột nhiên cười tự giễu: “Ngốc đến mức con cũng không biết phải nói gì với mẹ. Thực ra rất nhiều việc, bắt đầu từ lúc con đảm nhận chức tổng giám đốc dự án núi Ngọc Tuyền, mẹ phải hiểu ra rồi. Nhưng mẹ không hề hiểu”.

“Con gái, con có ý gì?”, Lâm Lan run giọng nói, bà ta đột nhiên có dự cảm chẳng lành.

“Mẹ biết năm mươi tỉ của dự án núi Ngọc Tuyền là ai đầu tư không?”, Hạ Mộng Dao không trả lời vấn đề của Lâm Lan, mà hỏi ngược lại Lâm Lan.

“Là nhà họ Trần”, Lâm Lan nuốt nước bọt.

“Sao nhà họ Trần lại muốn đầu tư năm mươi tỉ khai thác dự án núi Ngọc Tuyền ở chỗ khỉ ho cò gáy như Thương Châu? Sao họ không đầu tư chỗ khác?”.

Hạ Mộng Dao tiếp tục hỏi.

Đúng, tại sao? Theo lý mà nói chỗ nhỏ như Thương Châu căn bản không đáng để nhà họ Trần đầu tư năm mươi tỉ.

Chẳng lẽ…

Dương như nghĩ đến cái gì, con ngươi Lâm Lan chợt co lại, sau đó môi run cầm cập, chẳng nói thành lời.

“Mẹ, cuối cùng nhắc nhở mẹ một việc, Trần Phong, anh ấy họ Trần!”, Hạ Mộng Dao bình tĩnh nói từng từ từng chữ.

Mỗi chữ cô nói ra đều như sét đánh ngang tai, đánh vào lòng Lâm Lan.

“Phịch” một tiếng.

Lâm Lan mất hồn mất vía ngồi bệt xuống đất.

Nhà họ Trần, Trần Phong!

Nhà họ Trần, Trần Phong!

Thằng vô dụng mà bà ta luôn khinh thường thế mà lại là người nhà họ Trần!

Hơn nữa còn là trực hệ của nhà họ Trần! Trực hệ đáng để nhà họ Trần bỏ ra năm mươi tỉ đầu tư!

Hối hận!

Hối hận vô cùng!

Sau khi biết sự thật, Lâm Lan cảm thấy hối hận chết đi được!

Tại sao?!

Tại sao người của nhà họ Trần giàu có tài sản cả nghìn tỉ lại ở rể trong gia tộc nhỏ như nhà họ Hạ!

Tại sao?!

Tại sao lúc mới đầu Trần Phong không để lộ thân phận của mình?!

Nếu Trần Phong tiết lột thân phận mình thì bà ta căn bản sẽ không đối xử với Trần Phong như vậy!

Bà ta sẽ coi Trần Phong như khách quý, sẽ cung phụng Trần Phong như ông nội!

Nhà giàu nghìn tỉ!

So với Trần Phong thì Thẩm Quân Văn, chủ tịch Vương gì đó đúng là quá yếu!

Họ còn không xứng xách dép cho Trần Phong!

“Bốp!”.

Lâm Lan giơ tay lên, tự tát mình một cái thật mạnh.

Cái tát này đương nhiên là vì bà ta hối hận cùng cực nên mới làm vậy.

Đồng thời cũng là trừng phạt của bà ta với sự ngu dốt của mình lúc trước.

Trước đây, có một chàng rể đại gia nghìn tỉ ở trước mặt bà ta, nhưng bà ta lại không quý trọng…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play